Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 82.

Cập nhật lúc: 2025-08-28 03:57:24
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 82.

Phó Thịnh Niên im lặng một lúc, mỉm :

“Nếu em Cố tiểu thư cùng, thì thôi.”

Giản Dao sửng sốt, khó tin hỏi: “Anh đồng ý thật ?”

“Yêu cầu của vợ, thể đáp ứng?”

“…”

Người đàn ông như thể chuyện đều trong tay, khiến cô bỗng cảm thấy chút bất an.

Đến ngày hôm , cô cuối cùng cũng hiểu sắp xếp của Phó Thịnh Niên là gì.

Không chỉ Cố Tương cùng, mà còn cả Thẩm Dịch, cộng thêm Điền Dã và hai vệ sĩ mà Phó Thịnh Niên từng sắp xếp ở bên cô là Tả Nhất và Kiều Thắng Nam, tổng cộng bảy .

“Chỉ chơi thôi mà cũng mang theo vệ sĩ ?” Cố Tương lầm bầm nhỏ.

Giản Dao cũng khó hiểu, chỉ là ngoài thư giãn một chuyến, Phó Thịnh Niên sắp xếp cả vệ sĩ theo? Chẳng lẽ sợ cô ‘bắt cóc’ ? Thật sự ngay cả việc ngoài giải khuây cũng giám sát.

Đường Tiêu hiện vẫn còn viện, đến mức quá thế .

Huống hồ, Đường Tiêu cũng đánh một trận nhừ tử, chắc chắn dám chọc giận nữa. Cô cũng đồng ý sẽ ngoan ngoãn, gặp Đường Tiêu. Gần đây, đến bệnh viện thăm đều là Cố Tương cô.

Tuy rằng cô tự đến thăm, nhưng dám, cũng thể .

Lên máy bay, Giản Dao đeo bịt mắt, nhắm mắt , mặc kệ xung quanh.

Bốn bọn họ hạng nhất, ba còn ở khoang thương gia. Cô ngủ một giấc dài, đến khi máy bay chuẩn hạ cánh, Phó Thịnh Niên mới đánh thức cô dậy, hỏi cô đói .

Cô lắc đầu, sang ngoài cửa sổ, xa xa thể thấy núi và biển.

Phó Thịnh Niên đưa cô đến một hòn đảo nhiệt đới, bốn mùa như xuân. Vừa bước khỏi máy bay, luồng gió nóng phả mặt, cô lập tức cởi áo khoác, chỉ còn mặc mỗi áo sơ mi và quần ôm, nhưng vẫn cảm thấy nóng.

Cô xắn tay áo lên, sang Cố Tương bên cạnh, từ lúc còn máy bay sang đồ mùa hè, khỏi khổ: “Sao nhắc tớ đồ chứ?”

Cố Tương hì hì: “Cậu ngủ ngon quá, tớ gọi mãi dậy.”

Ra khỏi sân bay, họ lên một chiếc xe đen. Bên trong xe mở điều hòa mạnh, chênh lệch nhiệt độ lớn khiến Giản Dao nhức đầu, đành ngoan ngoãn mặc áo khoác.

Xe chở họ đến một căn nhà kiểu biệt thự, xung quanh là cây cối rợp bóng mát, trong sân còn một hồ bơi lớn, khung cảnh vô cùng yên tĩnh và dễ chịu.

Vừa thấy hồ bơi, Cố Tương chẳng buồn để ý gì khác, vứt hành lý xuống đất, chạy vài bước ‘ùm’ một tiếng, nhảy thẳng xuống nước.

Điền Dã cùng Tả Nhất và Kiều Thắng Nam giúp mang hành lý trong, thương lượng với chủ nhà một chút, lát nhân viên mang đến nước mát và đồ ăn.

Phân chia phòng xong, Giản Dao sang đồ mùa hè, đơn giản chỉ là áo ba lỗ và quần short. Cố Tương thì mặc luôn đồ bơi, uống ngụm nước mát xong nhảy ùm xuống hồ tiếp.

Giản Dao ghế bên hồ, ăn vặt địa phương uống nước lạnh, Cố Tương bơi lội tung tăng nước như cá mà thấy ghen tỵ.

Từ nhỏ cô từng suýt c.h.ế.t đuối, nên cực kỳ sợ nước. Cô từng nghĩ sẽ học bơi, nhưng vẫn luôn đủ can đảm. Cố Tương thì là dân bơi lội chuyên nghiệp. Cô đặt đồ ăn xuống, sát bên hồ, Cố Tương: “Cậu thể dạy tớ bơi ?”

Cố Tương thò đầu lên khỏi mặt nước, thấy Phó Thịnh Niên và Thẩm Dịch cũng đồ xong , liền đưa tay chỉ Phó Thịnh Niên: “Bảo chồng dạy cho .”

“Tớ dạy.”

Cố Tương “chậc” một tiếng, bơi gần, nhỏ giọng : “Đây là cơ hội để hâm nóng tình cảm đó, nhờ dạy, chắc chắn sẽ dạy.”

“…”

ý định hâm nóng gì với Phó Thịnh Niên cả. Việc cô nhắc chuyện ly hôn, chẳng qua vì hôn nhân ly là thể ly, Phó Thịnh Niên chịu buông, thì cô cũng thể thoát .

“Phó , vợ học bơi đó nha~” Cố Tương hí hửng vẫy tay gọi Phó Thịnh Niên đang tới, lặn một phát xuống nước.

Thẩm Dịch cởi chiếc áo ba lỗ , chạy vài bước nhảy phắt xuống hồ bơi, nước b.ắ.n tung tóe lên và mặt Giản Dao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-82.html.]

Thấy Thẩm Dịch bơi đến bên Cố Tương, ôm lấy cô một cái cả hai cùng ngoi đầu lên khỏi mặt nước, thể gần như dính sát , Giản Dao lau nước mặt ngẩng đầu Phó Thịnh Niên đang ngay bên cạnh.

Người đàn ông cũng đang cúi đầu cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

“Để dạy em.”

Vừa , liền nhảy xuống hồ, đưa tay với cô.

Cô do dự một lát cũng nắm lấy tay , chậm rãi bước nước. Hồ bơi sâu hơn cô tưởng, hai chân tài nào chạm đáy . Cơ thể rơi trạng thái mất kiểm soát, cô hoảng hốt ôm chặt lấy cổ Phó Thịnh Niên, cả hai chân cũng quấn chặt lấy eo .

Tư thế ám và gượng gạo… nhưng ít là an .

Phó Thịnh Niên bật khẽ, “Em sợ nước đến mức ?”

Hạt Dẻ Rang Đường

Mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai, “Anh quên , từng suýt c.h.ế.t đuối.”

Tất nhiên Phó Thịnh Niên nhớ. Năm đó chính nhảy xuống vớt cô lên khỏi nước.

“Trước tiên, em thả lỏng .”

Giản Dao gật đầu, nhưng chân vẫn quấn chặt lấy eo , càng lúc càng siết chặt hơn.

Ánh mắt càng lúc càng ngập tràn ý , “Cứ thế thì học bơi .”

“Vậy… học nữa.”

“Mới thế bỏ cuộc ?”

“…”

Cô thử nới lỏng hai chân đang quấn lấy eo Phó Thịnh Niên. Với sức nổi của nước, cơ thể cô lập tức lơ lửng.

“Buông tay .” Phó Thịnh Niên nắm lấy cổ tay cô, “Có ở đây, đừng sợ.”

Cô nghiến răng, từ từ buông vòng tay đang ôm cổ . Cả lập tức mất điểm tựa, cô hoảng loạn chìm xuống, uống mấy ngụm nước liền, chân tay đạp loạn xạ hồ.

Thấy , Phó Thịnh Niên liền vươn tay vòng qua eo cô, kéo cô lên khỏi mặt nước.

Cô dựa vai , thở hổn hển, “ học nữa .”

Lời còn dứt, Phó Thịnh Niên thả tay, cô lập tức chìm xuống nước, liều mạng giãy giụa, tay với lung tung, chân cũng đạp loạn lên, hình như còn đá trúng ai đó.

Phó Thịnh Niên để mặc cô vùng vẫy vài giây mới kéo cô lên, “Anh vẫn ở đây, đừng sợ. Hít một , chìm xuống nước, thử thở bằng miệng.”

Cô ôm chặt lấy , “Không học nữa! học nữa!”

“Em còn đá một cái đấy, học nữa chẳng ăn đòn uổng phí ?”

“…”

Thẩm Dịch và Cố Tương bơi một lúc thì mệt, liền lên bờ xuống ghế dài, ăn xem Phó Thịnh Niên “dạy học thực chiến”.

Giản Dao hành cho khổ sở, uống bao nhiêu nước, cuối cùng đầu óc choáng váng, cả dính chặt lấy Phó Thịnh Niên như con gấu túi, nhất quyết chịu buông nữa.

Phó Thịnh Niên cũng mặc kệ cô, để cô ôm cổ, hai chân quấn chặt lấy eo . Một tay nắm lấy tay vịn bên hồ, tay ôm lấy cô, đưa cả hai lên bờ.

“Không .”

Anh vỗ nhẹ lên lưng cô mấy cái, nhưng lực tay chẳng nhẹ chút nào, khiến cô phun mấy ngụm nước. Đầu óc mơ màng của cô cuối cùng cũng tỉnh táo đôi chút.

Thẩm Dịch hề hề: “Bảo bối nhà sợ nước như thế, dìm thẳng cô xuống nước, c.h.ế.t đuối là còn may đấy.”

Phó Thịnh Niên liếc một cái, “Giỏi thì dạy .”

Thẩm Dịch lập tức hứng thú, “ dạy thì dạy.”

cho.”

“…”

Loading...