Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 83.

Cập nhật lúc: 2025-08-28 04:37:10
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Thịnh Niên tiện tay kéo một chiếc khăn tắm quấn quanh Giản Dao, chẳng buồn để ý đến Cố Tương và Thẩm Dịch, sải bước ôm cô trong nhà.

Giản Dao cũng vùng vẫy, chỉ yên lặng vùi mặt vai .

Phó Thịnh Niên bế cô trở phòng, đá chân khép cửa. Toàn cô ướt sũng, đặt cô lên giường mà đặt luôn lên một chiếc bàn gần đó.

Cô buông hai chân đang quấn lấy eo , kéo góc khăn tắm lau mặt.

Người đàn ông chống hai tay lên mép bàn hai bên cô, gương mặt tuấn tú từng chút áp sát gần:

“Em dạy em bơi, Thẩm Dịch dạy?”

“…”

Câu hỏi rõ ràng chỉ một đáp án. Không chọn thì sẽ vui.

ngốc.

Hạt Dẻ Rang Đường

Cô kéo cao khăn tắm lên, lau mái tóc ướt sũng thì thầm:

“Anh dạy .”

Phó Thịnh Niên hài lòng với câu trả lời , giật lấy chiếc khăn cô đang cầm trong tay, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô. chỉ một cái hôn nhẹ dường như đủ, nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn nữa.

Cô nghiêng mặt một chút, giả vờ cúi xuống nhặt chiếc khăn rơi xuống bàn. Môi chạm môi cô, chỉ đành hôn nhẹ lên má cô một cái.

“Tránh ?”

Cô bật khẽ, kéo khăn quấn quanh :

“Đừng đùa nữa, mau đồ , ướt hết .”

Khóe môi Phó Thịnh Niên cong lên, cằm tựa lên vai cô, khẽ bên tai:

“Anh chuẩn sẵn đồ bơi cho em , loại gợi cảm .”

“…”

“Anh em mặc nó, chỉ mặc cho xem thôi.”

bơi , mặc đồ bơi gì chứ.”

“Không thì học, dạy. Dạy đến khi nào mới thôi.”

“…”

Cô bắt đầu cảm thấy việc chấp nhận để Phó Thịnh Niên dạy bơi là sai lầm. Phương pháp dạy của quá thô bạo, đúng như Thẩm Dịch – kiểu dạy “thả tay cho uống nước”, chờ cô uống no mới vớt lên.

Đây mà gọi là dạy dỗ cái gì!

"Trước khi đồ, hãy điều gì đó thú vị hơn ."

Cô nhướng mày , còn kịp phản ứng thì đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô.

Nụ hôn mang theo chút bá đạo, vội vã mà cuồng nhiệt, gần như cho cô chút gian nào để thở.

Không cảm nhận chút đáp nào từ cô, Phó Thịnh Niên dừng , gò má áp hõm cổ cô, thở dồn dập.

“Anh từng , ghét em như cái xác hồn.”

Lời giống nhắc nhở, giống một sự cảnh cáo.

Cô khẽ “ừ” một tiếng, chút run rẩy, đó chậm rãi đưa tay ôm lấy cổ , cố gắng chủ động hôn một cái.

mặt , tránh né như đang giận dỗi.

“Không em luôn yêu em ?”

Anh cô, ánh mắt sâu như đáy biển. “Anh cho em một cơ hội.”

Giản Dao sững vài giây, thì thấy Phó Thịnh Niên nghiến răng :

“Chứng minh cho thấy… em xứng đáng để yêu.”

“Gì cơ…”

Phó Thịnh Niên bế cô lên, đặt xuống giường như một luồng gió mạnh cuốn qua, đôi mắt tối vì khao khát kìm nén suốt bao lâu.

Anh giữ chặt cô trong vòng tay, giọng trầm khàn vang lên bên tai:

“Anh em chủ động. Lần , em khiến cảm thấy… em .”

“Phó Thịnh Niên…”

“ Hôn .”

Trước đàn ông bá đạo đến mức khiến thể trốn tránh , Giản Dao gì. Cô thử phản kháng, vùng vẫy, kết quả là chuốc lấy tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần. Giờ đây, cô bắt đầu học cách im lặng, vì thuận theo, mà vì còn sức để đấu nữa.

một lúc, đôi mắt ánh lên một tia phức tạp. Không cam lòng, bằng lòng, cũng rõ là tình cảm .

Sau một hồi giằng co trong im lặng, cô vươn tay, ôm lấy cổ .

Lần , cô chủ động.

Một nụ hôn dịu dàng, mang theo cả tức giận, tổn thương, và chút yếu ớt cùng.

…..

Một tiếng , Giản Dao mệt đến mức bẹp giường, buồn nhúc nhích, đầy mồ hôi.

Phó Thịnh Niên bên cạnh cô, chút mệt mỏi cô:

“Em yên nhúc nhích mà cũng mệt đến thế ?”

Cô tức giận trừng mắt một cái, bật , kéo cô lòng, hôn lên môi cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-83.html.]

Phản ứng , rõ ràng là hài lòng với biểu hiện của cô.

Tắm xong, Giản Dao chọn một chiếc váy hoa nhỏ để , đội thêm mũ chống nắng, mang dép lê theo Phó Thịnh Niên rời khỏi phòng.

Vừa thấy họ lộ diện, Thẩm Dịch liền huýt sáo :

“Hai ở trong phòng gì mà lâu thế?”

Giản Dao đỏ mặt, để ý tới Thẩm Dịch, thẳng đến cạnh Cố Tương.

Phó Thịnh Niên lườm Thẩm Dịch một cái, “Lo chuyện của .”

Thẩm Dịch toe toét, định gì đó thì Điền Dã bước tới, với Phó Thịnh Niên:

“Phó tổng, du thuyền chuẩn xong .”

Phó Thịnh Niên khẽ “Ừ” một tiếng, Điền Dã lập tức rút lui.

Giản Dao ngạc nhiên:

“Ra biển ?”

“Ừ.”

“Bao giờ ?”

“Em ăn chút gì .”

Lúc máy bay Giản Dao ngủ suốt, như bọn họ ăn . Xuống máy bay cô cũng ăn uống gì tử tế, sợ cô bụng đói mà lên thuyền sẽ khó chịu.

Nghe du thuyền, Cố Tương chút phấn khích:

“Có thể bắt cá ? Về tiệc hải sản?”

Thẩm Dịch , đưa tay định xoa đầu cô, nhưng cô tránh .

Anh lúng túng:

“Tránh cái gì?”

Cố Tương cứng miệng:

tránh.”

thấy rõ ràng em tránh mà còn tránh, đây cho .”

Anh kéo cô , bắt lên đùi , tay tự nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, hai gần sát , khuôn mặt Cố Tương lập tức đỏ bừng, vội sang Giản Dao cầu cứu.

Giản Dao cũng giúp , một thoáng, cô thấy Cố Tương và Thẩm Dịch thực cũng xứng đôi.

Cô gãi đầu, cầm mấy món ăn vặt địa phương bàn lên, ăn giả vờ thấy gì.

Cố Tương cầu cứu bất thành, tức giận trừng mắt với Thẩm Dịch:

“Thả !”

Thẩm Dịch mặt dày:

“Không thả.”

Thấy mặt cô đỏ bừng, dáng vẻ hổ ngượng ngùng, yết hầu Thẩm Dịch chuyển động, dứt khoát ôm cô dậy, nhảy thẳng hồ bơi.

Hai bơi lội trong nước, như một cặp cá tung tăng.

Giản Dao dời mắt, sang Phó Thịnh Niên xuống bên cạnh. Anh mặt đổi sắc, đeo kính râm, thư giãn phơi nắng uống đồ lạnh.

Anh chỉ mặc một chiếc quần short đen rộng rãi, làn da màu mật ánh nắng rực lên sắc óng ánh đầy mê hoặc, cơ bắp rắn chắc khỏe khoắn, vóc dáng rèn luyện kỹ lưỡng gần như mỹ.

Cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của cô, khẽ cong môi:

“Đẹp ?”

“Đẹp.”

Câu trả lời thẳng thắn khiến bất ngờ, ánh mắt cô vẫn dừng , hề rời .

Anh im lặng một lúc, trầm giọng :

“Vậy thì cứ .”

Chờ cô ăn xong, Cố Tương và Thẩm Dịch cũng về phòng đồ xong, mấy cùng xuất phát tới cảng.

Lên du thuyền hơn hai giờ chiều, Điền Dã là điều khiển thuyền. Khi đến vùng biển sâu hơn, Tả Nhất và Kiều Thắng Nam bắt đầu thả lưới xuống biển.

Phó Thịnh Niên và Thẩm Dịch ghế ở boong tàu phơi nắng thưởng thức rượu vang, hai đúng kiểu ông chủ nhàn hạ, chẳng động tay việc gì, chỉ hưởng thụ.

Giản Dao và Cố Tương thì tựa lan can, Tả Nhất bọn họ đánh cá.

Gió biển thổi mạnh, mấy suýt chút nữa là thổi bay chiếc mũ của Giản Dao. Cô một tay giữ mũ, một tay nắm chặt lan can, hít đầy lồng n.g.ự.c gió biển mặn mòi, sang liếc Cố Tương, như điều suy nghĩ hỏi:

“Bây giờ còn thích Thẩm Dịch ?”

Cố Tương hỏi đến ngẩn , một lúc lâu mới hồn, ngập ngừng :

“Tớ cũng nữa.”

“Nếu còn thích thì cho một cơ hội.”

Cố Tương đỏ mặt, vẻ mặt rối rắm tựa lên lan can thở dài:

“Anh đúng là đổi nhiều, còn ăn chơi lêu lổng như nữa. cũng là ông chủ câu lạc bộ, ngày nào cũng cả đống cô gái xinh vây quanh.”

“Cậu sợ gì chứ?”

“Sợ… tớ sợ giữ nổi .”

Loading...