Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 85.

Cập nhật lúc: 2025-08-28 07:54:07
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giản Dao đánh bạo bước lên, thấy cô, Phó Thịnh Niên lập tức kéo cô phía , chắn cô.

“Em đây gì? Anh bảo em ở yên trong cơ mà.”

Giọng trầm xuống, mang theo chút trách móc.

Giản Dao hoảng loạn, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Em… lo cho .”

Phó Thịnh Niên đầu cô, thấy gương mặt cô trắng bệch, rõ ràng sợ, mà vẫn chạy tìm . Trái tim bỗng như một lớp mềm mại bao bọc, ánh mắt vốn lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng hơn.

Anh kéo cô lòng, nhẹ giọng bảo:

“Bịt tai .”

Cô ngoan ngoãn theo, giơ s.ú.n.g b.ắ.n một phát lên trời, tiếp tục cảnh cáo đám hải tặc.

Mấy chiếc thuyền hải tặc dừng tại chỗ, vẫn bao vây quanh du thuyền nhưng tiếp cận thêm. Trên thuyền đều là bản địa da ngăm đen, một hét vài câu về phía họ.

Thẩm Dịch nhíu mày, dùng khuỷu tay thúc Phó Thịnh Niên, khó chịu :

“Hắn đang cái quái gì ? Cậu dịch giùm với, chẳng hiểu nổi.”

Phó Thịnh Niên khẽ cau mày, giọng trầm :

“Bảo chúng buông vũ khí đầu hàng.”

“Mẹ nó! Tụi láo ?”

“Trên đời mấy vụ hải tặc bạo lực cướp bóc còn thiếu ?”

Thẩm Dịch bĩu môi, trong lòng bắt đầu hoang mang:

“Giờ đây?”

“Tiếp tục di chuyển.”

Phó Thịnh Niên lạnh lùng đáp.

Đối phương đông , nếu đánh thật họ sẽ thiệt thòi.

“Liệu chúng đuổi theo ?”

Phó Thịnh Niên trả lời, nhưng thực tế chứng minh đám hải tặc đúng là to gan. Thấy họ ý đầu hàng, mấy chiếc thuyền lập tức tăng tốc áp sát, cách còn gần hơn lúc .

Du thuyền bao vây bốn phía, một tên hải tặc lợi dụng điểm mù thị giác bắt đầu leo lên tàu.

Tim Giản Dao như nhảy vọt lên cổ họng. Chẳng cô chỉ ngoài xả stress thôi ? Chẳng lẽ xui tới mức mất mạng ở đây?

Cô siết c.h.ặ.t t.a.y Phó Thịnh Niên, nhận lúc cũng đang cau chặt mày, rõ ràng dễ đối phó, khiến cô càng thêm bất an.

Không ngờ cũng sẽ lúc thấy bối rối.

“Phó Thịnh Niên, em chuyện với .”

Cô sợ nếu bây giờ , sẽ còn cơ hội nữa.

Anh cúi mắt cô, vỗ nhẹ lên vai cô trấn an:

“Đừng sợ, sẽ .”

“Chúng nhiều hơn , nếu đánh , chúng cửa thắng.”

Những gì cô là thật, và Phó Thịnh Niên cũng hiểu rõ điều đó.

Anh trầm mặc mấy giây, giãn lông mày, khẽ , giọng cực kỳ ôn hòa:

“Em gì?”

“Em …”

Giản Dao mới mở đầu một câu, trong khoang tàu bỗng vang lên tiếng thét chói tai, ngay đó Cố Tương một tên hải tặc kề s.ú.n.g đầu, lôi ngoài.

Nòng s.ú.n.g dí sát thái dương, Cố Tương sợ đến mặt mày tái mét, run lẩy bẩy, bước lảo đảo, nếu túm chặt cánh tay kéo , e rằng cô ngã gục xuống sàn.

Thẩm Dịch lập tức nổi giận, giơ s.ú.n.g nhắm thẳng tên hải tặc :

“Thả cô !”

Phó Thịnh Niên bóp trán, nhắc nhở:

nghĩ hiểu .”

Thẩm Dịch trừng mắt :

Hạt Dẻ Rang Đường

“Vậy còn mau phiên dịch giùm ?”

Tên hải tặc mấy họng s.ú.n.g chĩa , tuy thêm hai tên nữa leo lên nhưng vẫn giấu nổi vẻ căng thẳng.

Bọn chúng lảm nhảm một tràng, Phó Thịnh Niên xong thì phiên dịch :

“Chúng rõ chúng là khách du lịch nước ngoài, chỉ nhân cơ hội kiếm chác chút tiền. Chỉ cần đưa tiền, sẽ hại ai.”

Việc thể giải quyết bằng tiền… thì là việc lớn.

Phó Thịnh Niên lập tức đưa quyết định, tháo chiếc đồng hồ đeo tay ném cho một tên hải tặc, với bọn chúng đó là chiếc đồng hồ trị giá 800 vạn, bảo chúng lập tức thả .

Chiếc đồng hồ bằng vàng, tên hải tặc cắn thử một cái, xác định đúng là vàng thật, ánh mắt liền chuyển ngay sang chiếc đồng hồ tay Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch trợn trắng mắt, với Phó Thịnh Niên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-85.html.]

“Cậu với chúng, đồng hồ của đáng tiền.”

Phó Thịnh Niên bất đắc dĩ khẽ:

“Đồng hồ của quan trọng, là Cố tiểu thư quan trọng?”

Thẩm Dịch trợn mắt, đó tháo đồng hồ ném cho bọn hải tặc:

“100 vạn, cầm biến.”

Bọn hải tặc thành công cướp hai cái đồng hồ, lướt qua cả nhóm một lượt, thấy bọn họ ăn mặc đơn giản, đúng là còn gì đáng giá, bèn dứt khoát đẩy Cố Tương ngã xuống.

Cố Tương đẩy mạnh ngã nhào xuống sàn, sợ đến mức nhắm tịt mắt, dám nhúc nhích. Giản Dao định lao tới thì Phó Thịnh Niên kéo ôm lòng.

Ba tên hải tặc lùi từng bước một, tay vẫn chĩa s.ú.n.g họ, đầy cảnh giác. Khi rút về đến mép thuyền, chúng nhảy xuống biển leo lên thuyền nhỏ, líu lo với đồng bọn nhanh chóng rút lui.

Điền Dã tò mò hỏi Phó Thịnh Niên:

“Phó tổng, bọn chúng ?”

“Chê chúng nghèo, gì đáng cướp.”

Điền Dã: “…”

Du thuyền gần tới vùng tuần tra của cảnh sát biển, mấy chiếc thuyền hải tặc lập tức rút nhanh.

Nguy cơ giải trừ, hai chân Giản Dao như nhũn , suýt nữa vững, Phó Thịnh Niên vội đỡ cô xuống ghế, khẽ nhíu mày, xổm mặt cô.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn hoảng loạn của cô, mỉm dịu dàng:

“Vừa nãy em định gì với ?”

“Em… .”

Thật rằng, cô thích Phó Thịnh Niên từ năm mười lăm tuổi, yêu suốt mười năm qua. Cô sợ còn cơ hội để , nên mới định nhân lúc nguy hiểm cận kề mà bí mật chôn giấu trong lòng bấy lâu.

hải tặc cướp xong hai chiếc đồng hồ liền rút lui, cô giữ mạng sống, những lời trở nên phần ngại ngùng, phần dư thừa.

“Em tưởng chúng sẽ c.h.ế.t tay hải tặc?”

Cô ngượng ngùng gật đầu.

Phó Thịnh Niên khẽ :

“Lúc đối diện sinh tử, em định với là em yêu … kiểu thế ?”

“……”

Mặt cô đỏ bừng, vội vàng mặt chỗ khác, ánh mắt vô thức về phía Cố Tương vẫn còn đang sàn.

Thẩm Dịch bước tới định đỡ Cố Tương dậy, Cố Tương đụng liền hoảng sợ ôm đầu hét lớn:

“Đừng g.i.ế.c !”

Thẩm Dịch bực buồn dáng vẻ đó của cô, vỗ nhẹ m.ô.n.g cô một cái:

“Hải tặc , ai g.i.ế.c em , dậy .”

Cố Tương thận trọng ngẩng đầu, thấy boong chỉ còn nhóm , hải tặc thật sự rút , liền thở phào nhẹ nhõm, bật dậy đá cho Thẩm Dịch một cú:

“Vừa vỗ chỗ nào đấy? Chán sống ?”

Thẩm Dịch ôm đầu bỏ chạy, cô đuổi đánh loạn khắp boong tàu.

“Tổ tông, sai , đừng đánh nữa mà!”

Chưa dứt lời, m.ô.n.g ăn thêm hai cú nữa.

Anh xoa m.ô.n.g chạy trong khoang, Cố Tương đuổi theo, liền ôm chặt lòng.

“Tổ tông, đánh đủ ?”

Cố Tương trừng mắt giận dữ:

“Chưa đủ!”

“Còn đánh nữa là hôn em đấy.”

“……”

Cố Tương lập tức mềm xuống, đưa tay đẩy vai :

“Thả , gì thì đàng hoàng.”

“Sợ ?”

“Ai sợ? sợ .”

theo đuổi em bao lâu nay , chẳng lẽ nên cho chút phản hồi?”

“Không phản hồi.”

“……”

“Anh thả ngay!”

sức vùng vẫy, nhân lúc Thẩm Dịch ngẩn một giây, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay , cắm đầu chạy lên boong.

Chạy đến nơi, thấy Giản Dao đang ghế dài, còn Phó Thịnh Niên đang quỳ một gối xuống đất, nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô, khí giữa hai trông vẻ mờ ám. Cố Tương liền dừng bước, thức thời rẽ sang chỗ khác, phiền.

Loading...