Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 86.
Cập nhật lúc: 2025-08-28 07:54:54
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vài con hải âu sải cánh lượn quanh du thuyền, nhẹ nhàng đáp xuống lan can đầu mũi tàu.
Giản Dao ngơ ngẩn chúng, ánh mắt thất thần.
Phó Thịnh Niên khẽ nâng cằm cô, xoay gương mặt cô đối diện với :
“Em đang ngẩn gì thế?”
“Em chỉ đang nghĩ ngợi thôi.”
“Nghĩ gì ?”
Cô trả lời.
Phó Thịnh Niên im lặng một lúc, ánh mắt dừng những ngón tay thon dài trắng mịn của cô:
“Sao em từng đeo nhẫn cưới?”
Trên tay cô sạch sẽ, ngoài lúc mới đeo một vài món trang sức, còn để trống.
Hai kết hôn hơn hai năm, chiếc nhẫn cưới chỉ đeo đúng ngày tổ chức hôn lễ. Sau hôm đó, Phó Thịnh Niên tháo nhẫn , như thể phủ nhận tư cách vợ chồng của họ. Khi Giản Dao cũng phận, liền cất nhẫn , từ đó đến nay từng đeo .
“Anh cũng đeo.”
Cô phản bác một câu.
Phó Thịnh Niên nghẹn, trầm ngâm mấy giây lấy từ túi một chiếc hộp nhẫn tinh xảo, mở . Bên trong là một đôi nhẫn bạch kim thiết kế riêng, kiểu dáng đơn giản hiện đại, hoa mỹ nhưng toát lên vẻ sang trọng kín đáo.
Cô cặp nhẫn , trong lòng rối loạn.
Phó Thịnh Niên rút chiếc nhẫn nữ , đeo lên tay cô, mới đeo chiếc còn tay . Ánh mắt cô mỗi lúc một dịu dàng, nắm lấy tay cô, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên chiếc nhẫn nơi ngón tay cô.
“Giản Dao, bắt đầu với em.”
Vừa mới trải qua vụ cướp biển, tinh thần Giản Dao vẫn còn bàng hoàng. Phó Thịnh Niên đột nhiên tặng nhẫn, còn từ đầu khiến cô sững sờ, xúc động đến mức thốt nên lời.
Thấy cô ngây , Phó Thịnh Niên cũng chút luống cuống.
Còn nửa tháng nữa mới đến sinh nhật cô, vốn dĩ định hôm đó mới tặng nhẫn. khí quá, nhịn nên lấy luôn.
Có điều… cô dường như vui mấy.
Món quà , lẽ vội vàng. Một chút hối hận thoáng qua, nhíu mày, định dậy thì Giản Dao nắm tay kéo .
Mắt cô ửng đỏ, nước mắt lấp lánh nơi khóe mi, khiến tim thắt . Anh nhẹ nhàng lau giọt nước tràn má cô.
“Không thích ?”
Giản Dao lắc đầu mạnh, “Thích.”
Chỉ cần là đồ tặng, cô thể thích?
“Vậy em nguyện ý gác quá khứ, bắt đầu với ?”
Giữa họ từng quá nhiều tổn thương, thật lòng buông bỏ tất cả, cùng cô mở một khởi đầu mới, một khởi đầu chỉ thuộc về hai .
Ánh mắt vô cùng chân thành:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Chúng bắt đầu từ đầu, ?”
Cô gật đầu thật mạnh, .
Phó Thịnh Niên ôm cô lòng, lau nước mắt dỗ:
“Khóc gì chứ, đúng là tiền đồ.”
Cô hừ khẽ một tiếng, nắm tay nhỏ đ.ấ.m lên vai một cái:
“Anh mới là tiền đồ!”
Anh , cúi đầu hôn cô một cái, bất ngờ bế cô lên xoay một vòng, xoay đến mức cô choáng váng cả đầu.
“Chóng mặt quá, đừng xoay nữa, em nôn !”
Anh vội vàng đặt cô xuống, vòng tay ôm trọn cô ngực.
Ánh chiều tà buông xuống, nhuộm hai trong sắc vàng dịu dàng. Một cao lớn, một nhỏ nhắn mềm mại, gió biển thổi rối tóc họ, vài cánh chim lượn qua bay xa.
Khung cảnh đến mức như một bức tranh.
Cố Tương dựa lan can, lặng lẽ hai , trong lòng thoáng hiện lên chút ghen tỵ.
“Ghen tỵ ?”
Không từ lúc nào, Thẩm Dịch đến, dựa lan can cạnh Cố Tương, tay cầm ly rượu vang khẽ lắc, đôi mắt đào hoa xinh híp , cô chằm chằm đầy mê hoặc.
Cô hờ hững “ừ” một tiếng, “Rất ghen tỵ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-86.html.]
“Vậy chúng yêu ?”
Cô bật khẽ: “Với ?”
“ ?”
“Phụ nữ bên cạnh đông như , thiếu ?”
“Thiếu.”
Theo đuổi Cố Tương bao lâu mà vẫn đắc thủ, bắt đầu thấy sốt ruột.
“Để .”
Cố Tương buông một câu lấy lệ, xoay trong khoang tàu.
Anh tức đến giậm chân: “Sao khó theo đuổi đến thế chứ!”
Cả đời từng gặp phụ nữ nào khiến vất vả như .
…
Khi du thuyền cập bến thì trời tối hẳn.
Sau một ngày khơi, thu hoạch kha khá cá tôm. Trở về biệt thự, Cố Tương bắt đầu chuẩn một bữa hải sản thịnh soạn. Vì Giản Dao ăn hải sản, Phó Thịnh Niên đành lái xe mua chút đồ ăn khác mang về cho cô.
Lúc ăn cơm, bên ngoài bỗng trở nên náo nhiệt.
Cố Tương kéo Giản Dao chạy ngoài xem thử, phát hiện bãi biển đang đốt lửa trại, một nhóm lớn địa phương đang tổ chức tiệc tùng quanh đống lửa. Cô phấn khích tham gia.
Giản Dao kéo cô về phòng, ấn cô xuống ghế:
“Ăn cơm .”
“Ăn xong chúng tham gia nhé?”
“Ừ.”
Phó Thịnh Niên và Thẩm Dịch liếc , gần như đồng thanh:
“Không .”
Thẩm Dịch hừ lạnh: “Toàn mấy ông da đen, các cô chen gì.”
Cố Tương bĩu môi trừng :
“Đi chơi là để xả stress, tiệc thì đương nhiên tham gia, thì ngoài gì nữa.”
Tâm trạng Giản Dao đang , cũng phụ họa:
“Cố Tương đúng, chơi thì phong thái chơi.”
Phó Thịnh Niên và Thẩm Dịch liếc , đều gì nữa.
Cơm nước xong, Cố Tương kéo Giản Dao chạy bãi biển, hai đàn ông phía cũng yên tâm, liền lặng lẽ theo .
Dù cùng ngôn ngữ nhưng dân địa phương vô cùng thiện. Vừa thấy Giản Dao và Cố Tương xuất hiện, liền đưa cho họ cocktail, kéo họ vòng đang nhảy múa ca hát quanh đống lửa trại.
Không ai đội lên đầu Giản Dao một vòng hoa đan thủ công, tóc dài xõa vai, váy trắng nhẹ nhàng, đội hoa lên đầu, như tiên nữ giáng trần.
Ở nơi , Giản Dao là đại minh tinh, ai nhận cô. Cô thể chơi hết , ca hát, nhảy múa, uống rượu lớn tiếng, thoải mái, chẳng cần giữ hình tượng gì cả.
Phó Thịnh Niên dựa một gốc cây, cô chơi đùa điên cuồng, khỏi nhíu mày.
Thẩm Dịch nhận hai ly rượu từ tay một da đen, đưa một ly cho . Anh uống cạn hỏi:
“Nhìn gì thế?”
Thẩm Dịch liếc theo ánh của , thấy Giản Dao và Cố Tương đang nắm tay , hòa trong vòng tròn dân bản địa, hát nhảy vui vẻ gì sánh bằng.
“Cứ để họ chơi , hiếm khi họ vui như .”
“ sợ cô uống nhiều.”
Thẩm Dịch phì , lắc ly cocktail trong tay:
“Lo gì chứ? Mấy thứ nhẹ lắm, say nổi .”
Vừa dứt lời, hai da đen kéo hai đàn ông giữa vòng tròn.
Thẩm Dịch là từng lăn lộn trong câu lạc bộ, quen thuộc với kiểu , ca hát, nhảy múa, tấu hài đều giỏi, nhanh chóng nhập cuộc. Phó Thịnh Niên thì quen với khí kiểu , trong đám đông như hóa đá.
Mãi cho đến khi Giản Dao chạy đến mặt , gương mặt ửng hồng, kéo tay nhảy nhót tưng bừng, mới buông lỏng, dần hòa nhập.
Âm nhạc sôi động, tiếng trống tay rộn ràng vang lên, lửa trại đỏ rực soi sáng nửa bầu trời, bãi cát đầy tiếng vui vẻ.
Giản Dao nhảy một lúc thì Cố Tương kéo sang nhóm phụ nữ. Phó Thịnh Niên Thẩm Dịch kéo uống rượu cùng mấy da đen.
Đêm nhiệt tình, cũng vui vẻ như lửa cháy.