Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 87.

Cập nhật lúc: 2025-08-28 08:09:22
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giản Dao tửu lượng kém, nên chỉ nhấp môi vài ly, nhưng cản Cố Tương ham vui uống tới tấp, càng nhận Phó Thịnh Niên và Thẩm Dịch uống đến mức “hết ” với mấy da đen bản xứ.

Đừng thấy cocktail chỉ là nhẹ độ, mạnh.

Khi bữa tiệc lửa trại sắp kết thúc, Phó Thịnh Niên và Thẩm Dịch say đến mức lảo đảo vững chân, Cố Tương thì ôm lấy gốc cây mà nôn thốc nôn tháo, chỉ còn Giản Dao là còn tỉnh táo.

Thấy hai đàn ông đang khoác vai lết , Giản Dao liền chạy tới chỗ Cố Tương, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô.

Cố Tương nôn sạch cả bữa tối , đó hì hì tựa vai Giản Dao:

“Giản Dao, tớ thật sự ghen tỵ với .”

“Ghen tỵ với tớ?”

“Cậu nhà, Phó Thịnh Niên… tớ chẳng gì cả.”

“Đừng bậy, còn tớ mà.”

Cố Tương ‘hừ hừ’ hai tiếng, xúc động đến mức hôn một cái lên má Giản Dao:

, tớ .”

“Em , còn nữa!” Thẩm Dịch bỗng hét lên, hất tay Phó Thịnh Niên lảo đảo chạy về phía họ.

Thấy chạy lảo đảo như sắp ngã đến nơi, Giản Dao vội vàng bước lên định đỡ, nào ngờ va trúng, ngã lăn xuống cát.

Có lẽ Thẩm Dịch cố ý, nhưng cú va cô choáng váng, vai ê ẩm nhức nhối.

“Thẩm Dịch, đồ khốn kiếp!” Phó Thịnh Niên bất ngờ quát to.

Giản Dao sững .

Biết Phó Thịnh Niên bao nhiêu năm, cô từng thấy say thế , càng từng thấy say chửi . Anh luôn là kiểu cao ngạo kiềm chế, bao giờ thất thố.

Thẩm Dịch khờ khạo, lảo đảo tới bên Cố Tương, bất ngờ ôm chặt lấy Cố Tương, còn nhẹ nhàng vuốt tóc cô:

“Ngốc , em còn .”

Cố Tương ngẩng đầu, một lúc, đó… “bốp” tặng một bạt tai.

“Anh là ai hả?!”

Thẩm Dịch sững sờ:

là Thẩm Dịch mà, em là ‘Cố bảo bảo’ của ?”

“Hả? ‘Cố bảo bảo’ là ai?”

“Là em đó.”

“Thật hả?”

“Không ?”

Giản Dao: …

Cặp chắc uống đến ngu luôn .

Cô lồm cồm bò dậy, phủi cát . Lúc thấy Phó Thịnh Niên lảo đảo về phía cô, cô vội vàng đưa tay đỡ, nhưng đàn ông bất ngờ ngã nhào lòng cô.

Thân hình cao lớn đè ép khiến cô loạng choạng, may mà hai tay kịp ôm lấy eo , dốc sức mới miễn cưỡng giữ thăng bằng.

“Nặng c.h.ế.t mất.”

Cô lẩm bẩm.

Phó Thịnh Niên vùi mặt hõm cổ cô, khẽ khàn hai tiếng:

“Vợ ơi, hôn một cái.”

“Hôn cái gì mà hôn, uống bao nhiêu hả?”

“Hôn một cái mà…”

Nói đoạn, tai cô khẽ cắn một cái.

“Đau!”

Cô giơ tay đập mạnh lưng , mới chịu nhả , đôi mắt ngà ngà men say cô chằm chằm.

Nhìn một lúc lâu, bỗng nhíu mày, ánh mắt trở nên u ám, tay siết eo cô chặt hơn, miệng lẩm bẩm:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-87.html.]

“Anh sai …”

Lời xin lửng lơ khiến cô chẳng hiểu gì cả.

Bên , Cố Tương và Thẩm Dịch ôm gốc cây, xem là chuẩn ngủ luôn .

“Này! Không ngủ ở đó!”

Cô rối như tơ vò, kéo ba con sâu rượu về kiểu gì, đành lấy điện thoại gọi cho Điền Dã cầu cứu.

Điền Dã dẫn theo Tả Nhất và Kiều Thắng Nam vội vã chạy tới, thấy Phó Thịnh Niên mặt đỏ lừ, say đến mức chân như đạp bông, lảo đảo suýt ngã, còn gốc cây thì hai đang ngủ say, ba đều sững , trợn to mắt, thoáng chốc chẳng gì.

“Đừng ngây nữa, mau đỡ hai đó về phòng.”

Giản Dao lên tiếng thúc giục.

Điền Dã hồn, lập tức gật đầu hiệu cho Tả Nhất và Kiều Thắng Nam cõng Cố Tương và Thẩm Dịch. Còn thì đến bên Giản Dao, đỡ lấy Phó Thịnh Niên từ tay cô.

Hai cánh tay Phó Thịnh Niên vắt qua vai Giản Dao và Điền Dã, phần lớn trọng lượng Điền Dã gánh giúp nên Giản Dao cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Về đến biệt thự, họ đỡ Phó Thịnh Niên xuống giường, Giản Dao vội vàng rót một ly nước ấm đưa cho , nhưng chịu uống, nhíu chặt mày, miệng cũng mím chịu mở.

Hơi rượu nồng nặc, cả mơ màng say xỉn, đầu chạm gối chìm giấc ngủ.

Giản Dao bên giường nghỉ một lát, đó phòng tắm tắm rửa. Khi cô bước , mơ hồ thấy Phó Thịnh Niên đang lẩm bẩm điều gì đó, liền bước đến gần hơn.

Vừa rõ mấy từ , cô lập tức c.h.ế.t lặng.

Anh cứ liên tục gọi “Thi Thi”, giọng mơ hồ đầy say rượu.

c.h.ế.t trân tại chỗ, cứng đờ như sét đánh.

Hôm nay trao nhẫn cho cô, bắt đầu , mà đêm xuống, gọi trong vô thức là cô… mà là Giản Thi?

Rốt cuộc lời “bắt đầu ” là với ai?

Là Giản Thi hãm hại cô, là chọn tha thứ, và đến bây giờ… vẫn còn canh cánh trong lòng?

Cô như thấy trái tim vỡ vụn thành từng mảnh, một bàn tay vô hình bóp nghẹt đến tơi tả.

“Phó Thịnh Niên, đúng là đồ khốn.”

Giản Dao chằm chằm đàn ông đang ngủ say giường, thất vọng dâng ngập đáy mắt. Cô giơ tay lên, định tát một cái cho hả giận, nhưng khi lòng bàn tay sắp chạm đến mặt thì khựng .

Ngón tay run rẩy khẽ vuốt qua gò má ửng hồng của .

Cuối cùng, cô mệt mỏi dậy, bước khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa .

sân, xuống chiếc ghế bên hồ bơi.

Trong đầu vẫn ngừng hiện lên hình ảnh gọi tên Giản Thi trong mơ, tâm trạng hỗn loạn đến mức ngủ .

Không ngẩn ở đó bao lâu, chỉ đến khi bầu trời phía đông hửng sáng, ánh trắng mờ của bình minh ló dạng, Giản Dao mới lịm ghế vì quá mệt.

Khi tỉnh , cô giường trong phòng, bên cạnh còn bóng dáng Phó Thịnh Niên, chỉ Cố Tương đang lặng lẽ bên cạnh chăm sóc cô.

Hạt Dẻ Rang Đường

Cô giống như một quả cà tím sương đánh trúng – ủ rũ, mất hết sức sống, dài giường nhúc nhích.

“Bọn tớ định biển đánh cá với Thẩm Dịch, cùng ?” Cố Tương chớp đôi mắt sáng long lanh, hỏi cô.

Cô lắc đầu, ngay cả trả lời cũng lười.

“Cậu thế? Không khỏe ?”

lắc đầu.

Cố Tương im lặng một lúc, môi mấp máy như điều gì, nhưng nét mặt u ám của Giản Dao, lời đến miệng nuốt xuống.

Thực kể, sáng nay khi tỉnh dậy, cô phát hiện Thẩm Dịch đang ngủ trong phòng , giường của cô, giữa họ hình như xảy chuyện gì đó.

Tuy hôm qua cô say nhiều, nhưng vẫn còn một chút ấn tượng mơ hồ.

Đêm qua, Thẩm Dịch chỉ hôn cô, mà còn… cùng cô lên giường.

hoang mang. Dù là do say rượu, nhưng cứ thế mà xảy quan hệ, cô sợ Thẩm Dịch sẽ như gì, phủi tay bỏ qua. ngờ vẫn nhớ rõ chuyện xảy tối qua.

đó là tin vui tin , nhưng dù quan hệ xảy , mà trong lòng cô chút rung động với . Nếu chịu trách nhiệm, cô cũng sẵn sàng cho một cơ hội.

Biết … cô cũng thể giống như Giản Dao, nhận một tình yêu thật sự.

Loading...