Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 88.

Cập nhật lúc: 2025-08-28 08:09:59
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu cùng bọn tớ biển thì ở nhà nghỉ ngơi nhé.”

Cố Tương nghiêng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh.

Giản Dao đầu liếc cô một cái: “Phó Thịnh Niên ?”

“Anh gặp bạn, là đối tác nước ngoài đang hợp tác với tập đoàn Phó thị.”

Giản Dao lập tức chôn mặt gối, trong lòng càng thêm khó chịu.

Thì chuyến đơn thuần là để cô xả stress, Phó Thịnh Niên còn việc xử lý, cô chỉ là tiện thể mang theo.

“Điền Dã và mấy khác đều với Phó Thịnh Niên , chắc chắn cùng bọn tớ chứ?”

Cố Tương vẫn yên tâm.

Giản Dao chỉ ừ một tiếng qua loa, buồn mở miệng thêm câu nào.

Cố Tương thấy cô như , đoán lẽ cô và Phó Thịnh Niên cãi , cũng tiện khuyên thêm. Trước khi còn dặn cô đừng lung tung, đồ ăn sẽ mang đến.

Chẳng mấy chốc, cả khu biệt thự rộng lớn chỉ còn Giản Dao.

dài giường lâu, mới miễn cưỡng bò dậy, phòng tắm rửa mặt, quần áo xong thì ngoài. Vừa bước đến bàn ăn, cô thấy đồ ăn bày sẵn bàn. Cô kéo ghế xuống, định dốc hết nỗi uất ức bữa ăn.

mới ăn vài miếng, cô bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, khó thở.

Giản Dao chằm chằm đồ ăn bàn, dùng thìa đảo nhẹ, phát hiện trong món canh thứ gì đó giống mực hoặc bạch tuộc.

Rõ ràng ngày đầu tiên đến đây, Phó Thịnh Niên căn dặn nhân viên rằng dị ứng hải sản, vẫn món xuất hiện?

Hồi nhỏ cô từng ăn nhầm hải sản một , suýt chết.

Tim cô bắt đầu đập loạn, dày cuộn lên từng đợt. Cô lao phòng tắm, nôn đến mức như ói cả ruột gan. Vừa súc miệng xong, cô gương thì thấy cổ và da nổi đầy mẩn đỏ, ngứa ngáy và khó thở.

Cô ho liên tục, cổ họng ngứa rát, cố hít sâu nhưng lồng n.g.ự.c như vật gì đè nặng, khí nổi.

Cô lảo đảo bước khỏi phòng tắm, phòng lấy điện thoại cầu cứu, nhưng mấy bước quỳ rạp xuống đất.

Không thể thở nữa. Cảm giác như ai bóp nghẹt cổ họng cô.

Mắt cô đỏ hoe, về phía phòng ngủ, tầm mờ hẳn, cố bò thêm một đoạn, bỗng thấy tiếng bước chân từ phía , nhưng cô còn sức để đầu kêu cứu.

Bất kể là ai… hãy cứu với.

Cô thực sự nghĩ sắp chết.

“Xong việc , xử lý thành dị ứng ngoài ý , yên tâm, ai phát hiện .”

Một giọng nam khàn khàn vang lên, giọng thấp đến mức gần như thì thào. Hắn dường như đang gọi điện thoại.

Cô bừng tỉnh, đây tai nạn, cố ý hại cô.

Hắn tiếng phổ thông, chứng tỏ là từ trong nước theo đến đây. Mà cô chết, đó cần nghĩ cũng , chính là Mạnh Mỹ Trúc.

Người cô dị ứng hải sản vốn nhiều. Mà đàn ông phía , thể chính là kẻ từng lén gặp Mạnh Mỹ Trúc trong nhà máy bỏ hoang nửa đêm.

Giản Dao từng nghĩ Mạnh Mỹ Trúc tay nhanh và tàn độc đến thế, dám phái theo cô đến tận nước ngoài để xuống tay.

dậy nhưng cơ thể lời nữa, như thể còn là của cô.

Ý thức dần mơ hồ, cô cảm thấy ai đó bế lên, đầu ngửa , cách nào ngẩng lên . Rồi ném thẳng xuống hồ bơi ngoài sân, kịp vùng vẫy chìm hẳn, mất tri giác.

Cô tưởng chết.

khi nữa mở mắt, cô phát hiện đang trong bệnh viện, tay đang truyền dịch, xung quanh là những gương mặt quen thuộc.

Thấy cô tỉnh , đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Phó Thịnh Niên là đầu tiên tiến đến, nắm nhẹ lấy tay cô, giọng run run:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-88.html.]

“Em thấy khá hơn ?”

Cảm nhận bàn tay ấm áp của , Giản Dao mới dám chắc… còn sống.

“Cậu dị ứng hải sản gọi cho bọn tớ kịp thời?”

Cố Tương sốt ruột đến mức gần như bật :

“Lúc Phó Thịnh Niên phát hiện đang nổi lềnh bềnh trong hồ bơi… suýt c.h.ế.t hả?!”

Giản Dao đúng là một vòng qua quỷ môn quan, mạng treo chỉ bằng sợi chỉ.

Mà điều đáng sợ hơn cả… đây tai nạn, mà là cô chết.

“Ra ngoài hết , để cô nghỉ ngơi.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Giọng Phó Thịnh Niên lạnh xuống.

Thẩm Dịch vội kéo Cố Tương rời khỏi phòng bệnh.

Trong phòng chỉ còn hai : Giản Dao và Phó Thịnh Niên.

Anh cô, ánh mắt tràn đầy đau lòng, khẽ hôn lên môi cô, dứt khoát xuống cạnh cô, ôm cô lòng.

“Em dọa c.h.ế.t ?”

gì, chỉ để mặc cho vùi mặt hõm cổ , vòng tay siết chặt lấy cô.

“Anh tưởng em c.h.ế.t …”

Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô bất động trong làn nước, tim như ngừng đập. Anh chỉ gặp khách một chút thôi, mà ở nhà xảy chuyện kinh hoàng đến thế. Dị ứng hải sản vốn nghiêm trọng, mà cô còn rơi hồ bơi.

May mắn là khi phát hiện, cô ngửa mặt lên, nếu úp mặt xuống nước, e rằng còn cơ hội cứu sống.

cấp cứu kịp thời, nhưng trong quá trình đưa đến bệnh viện, cô ngừng tim, thật sự c.h.ế.t vài phút.

Anh dám nghĩ tiếp.

Phòng bệnh lặng như tờ.

Giản Dao mở to mắt trần nhà, đôi mắt vô hồn. Lần đúng là cô mạng lớn, may mà Phó Thịnh Niên về đúng lúc. Nếu chậm thêm một chút… e là bác sĩ cũng bó tay.

Vòng tay Phó Thịnh Niên ấm áp, nhưng bao bọc bởi ấm , cô vẫn cảm giác đang rơi trong băng giá. Toàn lạnh lẽo, tâm trạng rối như tơ vò, đầu óc hỗn loạn.

gì mới thể bảo vệ chính , đồng thời khiến Mạnh Mỹ Trúc trừng phạt đúng pháp luật?

Kẻ hại cô cô thấy mặt, hình dáng thế nào. Mọi đều tưởng đây là một vụ dị ứng bình thường, nhưng đây là mưu sát.

Nếu cô cho Phó Thịnh Niên , là Mạnh Mỹ Trúc vì Giản Thi mà g.i.ế.c cô, liệu tin?

Rõ ràng gọi trong cơn say là “Giản Thi”… một như , thể tin lời cô?

Cảm giác tuyệt vọng từ từ dâng lên, nước mắt cô lặng lẽ tuôn trào, đến mức run rẩy.

Phó Thịnh Niên tưởng cô sợ hãi vì suýt chết, dịu dàng lau nước mắt, nhẹ nhàng an ủi.

Cô quả thật sợ. Sợ sẽ còn may mắn.

Anh dỗ dành mãi, cuối cùng cô cũng , tâm trạng căng như dây đàn mới tạm thời buông lỏng.

Chiếc giường bệnh chỉ dành cho một , Phó Thịnh Niên chen lên mấy dễ chịu. Đợi cô ngủ say, nhẹ nhàng rời khỏi giường, đắp chăn, thấy khóe mắt cô vẫn còn ươn ướt, trong lòng như d.a.o cắt.

Ra ngoài chơi một chuyến mà chẳng yên, thậm chí nghĩ, liệu nên buộc cô thắt lưng mang theo lúc nơi .

Anh giúp cô lau khô nước mắt, rời khỏi phòng bệnh.

Ngoài hành lang, Thẩm Dịch và mấy khác đang ở hàng ghế chờ. Vừa thấy bước , ba , đầu là Điền Dã, lập tức dậy nghiêm chỉnh.

“Đi điều tra xem trong đồ ăn của Giản Dao tại hải sản.”

Anh rõ ràng dặn dò từ đầu rằng cô dị ứng. Những ngày ăn uống vẫn , mà chỉ rời một chút liền xảy chuyện. Điều đó khiến bắt đầu nghi ngờ, nghi ngờ.

Loading...