Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 89.
Cập nhật lúc: 2025-08-28 08:29:18
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Điền Dã nhận mệnh lệnh, dẫn theo Tả Nhất và Kiều Thắng Nam biệt thự, điều tra kỹ lưỡng chủ nhà và bộ nhân viên, ai từng đưa món ăn hải sản cho Giản Dao. Khi họ giao bữa ăn, trong biệt thự một bóng .
Thời điểm đó, Giản Dao Phó Thịnh Niên đưa đến bệnh viện, Cố Tương và Thẩm Dịch vẫn còn đang biển, nên trong biệt thự đích thực là ai.
Sau khi kết quả điều tra, Phó Thịnh Niên càng nghi ngờ hơn.
Nếu do sơ suất của nhân viên, thì chắc chắn cố ý hãm hại Giản Dao, lấy mạng cô.
Cô đắc tội với ai chứ?
“Anh đang điều tra cái gì ? Chẳng là Giản Dao vô tình ăn nhầm hải sản dị ứng ?” Cố Tương lo lắng hỏi.
Phó Thịnh Niên nhíu chặt mày, trả lời.
Thẩm Dịch kéo cô về phía , khẽ : “Đừng xen .”
“Làm mà quan tâm , Giản Dao suýt nữa thì mất mạng đấy.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Phó Thịnh Niên tự gì.”
Cố Tương cảm thấy nghẹn ngào, Giản Dao là bạn nhất của cô, chuyện nghiêm trọng như xảy mà đến hỏi han một chút cũng ?
Thẩm Dịch thấy cô tỏ vẻ ấm ức thì vội kéo cô lòng, dỗ dành: “Thôi nào, để Phó Thịnh Niên xử lý, chúng tiện nhúng tay.”
Cô bất lực gật đầu, tựa đầu n.g.ự.c , đàn ông khẽ vuốt tóc cô, dịu giọng : “Xảy chuyện thế , ai cũng còn tâm trạng chơi bời gì nữa. Đợi Giản Dao xuất viện chúng về thôi.”
…
Giản Dao viện ba ngày, triệu chứng dị ứng hết sạch, thể trạng cũng hồi phục, Phó Thịnh Niên giúp cô thủ tục xuất viện.
Cô hề nhắc đến chuyện hại cô, vì cô thì Phó Thịnh Niên cũng sẽ tin.
Ngày xuất viện, Điền Dã đặt sẵn vé máy bay về nước, mấy họ ăn sáng xong thì lập tức sân bay, mấy tiếng bay, đến chiều cùng ngày hạ cánh.
Ra khỏi sân bay, Giản Dao mở máy điện thoại, định khi về chỗ ở thì sẽ liên hệ với Lục Đồng, thể trong thời gian cô vắng mặt, phía Lục Đồng điều tra manh mối gì mới.
rắc rối ở chỗ, Phó Thịnh Niên xóa hết các liên lạc khác giới trong điện thoại của cô, cô nhớ của Lục Đồng, đành chờ chủ động liên hệ.
Chiếc xe đến đón đậu sẵn ngoài sân bay.
Thẩm Dịch đưa Cố Tương lên xe rời .
Giản Dao thì lên xe cùng Phó Thịnh Niên và hai vệ sĩ, đàn ông cạnh cô, mở máy điện thoại thì liền nhận thông báo cuộc gọi nhỡ.
Giản Thi gọi cho , chỉ cách đó mười phút.
Anh do dự vài giây quyết định gọi .
đúng lúc , Giản Thi gọi đến nữa.
Giản Dao vô tình liếc thấy dòng chữ “Thi Thi” hiện màn hình, sắc mặt lập tức trầm xuống, cô đầu ngoài cửa sổ, nghĩ thầm: Trước mặt cô đây, Phó Thịnh Niên chắc đến mức trắng trợn mà bắt máy cuộc gọi đó chứ.
cô sai. Anh bắt máy, còn thản nhiên gọi một tiếng “Thi Thi”.
Trái tim cô như d.a.o đâm, đau đớn quặn thắt.
“Em đánh với bạn học ?”
“Được , qua đó một chuyến.”
…
Nghe giọng Phó Thịnh Niên đang chuyện điện thoại, cô đoán đại khái là Giản Thi xảy xung đột với bạn học ở trường, còn tay đánh , đến trường một chuyến.
Chuyện kiểu chẳng nên gọi cho phụ ?
Sao tìm Phó Thịnh Niên?
Tính thì Giản Thi cũng mới xuất viện lâu, thật đúng là chờ nổi mà bắt đầu gây chuyện, tìm cách tiếp cận Phó Thịnh Niên.
Giản Dao cố gắng nhẫn nhịn, đợi đến khi dập máy, cô đầu mỉm hỏi:
“Thi Thi gây chuyện ?”
“Nó đánh trong trường, đang giữ ở phòng hiệu trưởng, dám báo cho ba nên mới gọi cho đến ứng phó.”
“Anh ngại nếu em cùng ?”
Phó Thịnh Niên ngẩn hai giây, lắc đầu.
Xe chạy khu nội thành, tạm thời đổi hướng đến Học viện Mỹ thuật nơi Giản Thi theo học.
Trễ mất nửa tiếng mới tới nơi, lúc trường thì trời gần tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-89.html.]
Giản Dao lưng Phó Thịnh Niên, đến cửa văn phòng hiệu trưởng khu nhà nhân viên thì đột ngột dừng , đầu với cô:
“Em đợi ở đây.”
Lại cho cô ?
Cô lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt để lộ điều gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn Phó Thịnh Niên gõ cửa bước văn phòng, cô tựa tường chờ.
Chưa bao lâu, Giản Thi cùng hai nữ sinh khác bước ngoài, cả ba đều lôi thôi lếch thếch, đầu tóc rối tung như đánh .
Trên cổ Giản Thi mấy vết cào, mặt còn in dấu tay, trông thảm hại ít.
Một chọi hai, chắc là đánh nên chịu thiệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy uất ức.
thấy Giản Dao ngoài hành lang, vẻ uất ức mặt Giản Thi lập tức biến mất, nhanh chóng bằng vẻ lạnh lùng, vô cảm.
“Giản Dao?”
“Là Giản Dao thật ?”
“Á! Đại minh tinh kìa!”
“Phấn khích quá, thể xin chữ ký ?”
Hai nữ sinh che mặt, vui vẻ chạy tới.
Giản Dao mỉm ký tên cho hai , nếu vì đầu tóc bù xù, e rằng họ còn chụp ảnh chung với cô.
“Không cô đàn ông đó là bạn trai cô ?”
“Người công khai mạng là chồng của Giản Dao , cô còn nhận là bạn trai, đúng là đê tiện.”
“Nhìn xem, đến dọn đống lộn xộn giúp cô, vợ cũng cùng. Còn mặt mũi mà lên mặt với chúng ? Thật hổ.”
Hai nữ sinh khi lấy chữ ký thì quên xỉa xói Giản Thi một trận.
Chuyện Giản Dao dùng d.a.o đ.â.m trong nhà hàng từng lên hot search, gây chấn động nhỏ.
Dù hot search Phó Thịnh Niên cho rút xuống nhanh, nhưng trong phần bình luận tra phận và quan hệ giữa Giản Dao và Giản Thi.
Giản Thi khi xuất viện trường, bằng ánh mắt lạnh nhạt, dè bỉu, tức giận quá nên mới đánh với .
Chuyện ầm ĩ khá lớn, nhân cơ hội cô liên lạc với Phó Thịnh Niên để nhờ giải quyết rắc rối, vốn định mượn cớ gặp mặt để chuyện tử tế, ai ngờ Giản Dao theo.
Từ gặp ở bệnh viện, khi Phó Thịnh Niên truy cứu trách nhiệm của cô , đây mới là đầu tiên hai chạm mặt .
Trong lòng Giản Thi vẫn đắc ý, vì Phó Thịnh Niên tha thứ cho cô , chắc Giản Dao tức c.h.ế.t .
Cô nhếch môi , ngơ lời châm chọc của hai nữ sinh, mỉm Giản Dao:
“Sao chị đến đây?”
Giản Dao nhíu mày, mặt lạnh , trả lời.
Hai nữ sinh nhận khí , liền thức thời rời .
“Anh Niên đích đến vì , chị còn theo tới đây gì? Anh lo cho như , chị sợ kích thích ?”
Giản Dao nhạt: “Cô nghĩ nhiều .”
“Anh Niên truy cứu của , chứng tỏ trong lòng quan tâm . chị vui, nhưng chị gì? Cũng chỉ thể nuốt giận mà thôi.”
“Anh truy cứu, nghĩa là truy cứu. thể bất cứ lúc nào cầm chứng cứ phạm tội của cô đến đồn cảnh sát, tin chắc cô sẽ chịu hình phạt thích đáng.”
Nghe , sắc mặt Giản Thi tái .
“Chị đừng dọa , mấy bằng chứng đó chắc chắn Niên xử lý hết . Anh sẽ giữ những thứ bất lợi cho .”
“Cô chắc chứ?”
“……”
Giản Dao vẫn giữ nụ môi, nhưng ánh mắt thì sắc lạnh như dao:
“Cô yên tâm, sẽ mang bằng chứng đó đến cảnh sát. Việc Phó Thịnh Niên truy cứu cô, thật là vì đồng ý.”
Giản Thi tin, cho rằng cô đang dối.
“Cô chẳng luôn miệng hai năm chuyện với cô ? Lần tha cho cô, coi như chúng huề .”