Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 90.
Cập nhật lúc: 2025-08-28 08:30:38
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng Giản Dao đương nhiên tức giận.
Bị hãm hại mà chỉ thể nuốt giận trong.
nghĩ kỹ , hai năm , đúng là cô lợi dụng cơ hội cứu Giản Thi để ép Phó Thịnh Niên cưới , chuyện luôn là nút thắt trong lòng cô, khiến cô thường xuyên thể ngẩng đầu mặt Giản Thi.
Tha cho Giản Thi , coi như cô trả hết món nợ đó, trong lòng nhẹ nhõm.
Nếu còn , cô tuyệt đối sẽ bỏ qua dễ dàng như .
“Chị huề là huề ?” Giản Thi trợn tròn mắt, tức đến mức vai run lên, “Năm đó chị giành lấy Niên, từng nghĩ đến cảm nhận của ?”
“Cô hãm hại , định tống tù, lúc đó nghĩ đến cảm nhận của ?”
“ quan tâm! Anh Niên là của , dù cướp, cũng giành cho bằng !”
“Nếu bản lĩnh thì cứ việc cướp, nhưng cho cô : cái của cô, vĩnh viễn sẽ cướp .”
Giản Thi trừng lớn đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt lưng tròng, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hận thể cắn xé Giản Dao thành từng mảnh, chẳng khác nào chó điên.
“Ah——”
Cô đột nhiên hét lên một tiếng đầy tuyệt vọng, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, một tay ôm bụng, la:
“Anh Niên, cứu em!”
Giản Dao bật thành tiếng, “Diễn giỏi như , diễn viên luôn ?”
Phó Thịnh Niên thấy tiếng hét thì từ văn phòng hiệu trưởng bước , thấy Giản Thi đang quỳ mặt Giản Dao, nước mắt giàn giụa, sải bước đến đỡ cô dậy.
“Giản Dao, em gì Thi Thi?”
Cô chẳng gì cả.
Giản Thi diễn đến thế , cô diễn một chút thì chẳng uổng công Giản Thi bày trò ?
Trong lòng chợt quyết, cô giơ tay lên, mạnh mẽ tát Giản Thi một cái, chút nương tay.
Giản Thi đánh lệch cả đầu, ôm mặt gào thảm thiết.
“Anh Niên, em đau quá… Chị đá bụng em, vết thương còn lành, đau lắm…”
Nghe , Giản Dao giơ chân định đá tiếp thì Phó Thịnh Niên đẩy mạnh , cô loạng choạng lùi vài bước, suýt nữa ngã ngửa xuống đất.
Phó Thịnh Niên ngờ Giản Dao tay mạnh như thế với Giản Thi, giống với tính cách của cô.
Anh đẩy mạnh cô một cái, thấy cô lảo đảo, sắc mặt chật vật, trong lòng khẽ nhói lên, định bước tới an ủi, nhưng Giản Thi nhanh tay ôm lấy cánh tay , nước mắt giàn giụa.
“Anh Niên, em đau c.h.ế.t , đừng bỏ rơi em…”
Giản Dao giữ thăng bằng, nghĩ ngợi gì nhiều, xoay bỏ .
“Em ?”
Sau lưng vang lên giọng Phó Thịnh Niên phần gấp gáp, cô đáp, sải bước nhanh, hề đầu.
Ra khỏi trường, cô bước lên xe, bảo lão Lý đưa về căn hộ.
Lão Lý về phía cổng trường, thấy Phó Thịnh Niên, bèn hỏi:
“Phó cùng ?”
“Anh còn bận.”
“Vâng.”
Lão Lý đạp ga, xe nhanh chóng rời khỏi học viện mỹ thuật.
Hạt Dẻ Rang Đường
Về đến căn hộ, Giản Dao đói đến phát điên.
Cô tiện tay quăng hành lý của Phó Thịnh Niên xuống sàn phòng khách, xách va-li của phòng, gọi đồ ăn qua điện thoại.
Trong lúc chờ, cô thong thả sắp xếp quần áo trong va-li.
Phó Thịnh Niên gọi đến mấy cuộc, cô bắt máy.
Chưa đầy hai mươi phút , đồ ăn giao tới.
Giản Dao đặt đồ ăn lên bàn phòng khách, khoanh chân sofa, bật tivi, chọn một bộ phim, một tay cầm gà rán, một tay cầm lon coca.
Từ khi debut tới nay, cô bao giờ ăn uống thoải mái thế .
Phó Thịnh Niên về nhà họ Phó , phát hiện Giản Dao ở đó, liền đoán cô về căn hộ.
Anh lái xe đến thẳng căn hộ, cầm chìa khóa lên lầu, mở cửa bước thấy Giản Dao đang uể oải ghế sofa, gặm gà rán, uống coca, m.á.u nóng lập tức bốc lên đầu.
“Đánh xong còn tâm trạng ăn uống hả?”
Anh nặng nề đóng sầm cửa, bước nhanh đến mặt cô.
Giản Dao mỉm liếc : “Anh dỗ xong Thi Thi của ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-90.html.]
Một câu nhẹ tênh, chọc giận Phó Thịnh Niên đến phát điên.
Anh hất đống gà rán bàn xuống đất.
Giản Dao nhíu mày, tâm trạng bỗng tụt xuống đáy: “Anh thần kinh ?”
“Không phép chuyện với kiểu đó.”
“Vậy nên ? Có nên khen , đúng, cùng dỗ dành cái tên Thi Thi đó ?”
Vừa dứt lời, cổ áo đàn ông túm chặt.
Cô cầm miếng gà rán đang ăn dở ném mạnh , lon coca cũng đập tới.
Phó Thịnh Niên gạt lon coca, một tay nhấc cô dậy khỏi sofa.
Cô kéo cổ áo, chân chỉ chạm đất lơ lửng.
“Tốt nhất là đừng hết tới khác thử thách sự kiên nhẫn của .” Phó Thịnh Niên gằn giọng, mặt tối sầm, trán nổi cả gân xanh.
Giản Dao giơ chân định đá , nhưng mạnh tay quăng ngược xuống ghế sofa.
Cô trông vô cùng chật vật, nhưng khóe môi nhếch lên đầy thách thức.
“Em cái gì?” Phó Thịnh Niên thấy cô giờ chẳng khác gì kẻ điên.
Cô tháo nhẫn tay, ném xuống đất.
Chiếc nhẫn rơi xuống sàn, vang lên một tiếng “cạch” trầm đục.
Sắc mặt đàn ông càng lúc càng khó coi, cúi nhặt nhẫn lên, định ép cô đeo .
Giản Dao siết chặt tay, lạnh , nhưng ngón tay vẫn từng chút bẻ , ép cô đeo chiếc nhẫn ngón áp út.
“Đeo thì ?”
Trái tim đàn ông từng thuộc về cô.
Tim cô tổn thương hết đến khác, vỡ nát còn hình dạng.
Cô đáng lẽ sớm , cái gọi là với cô của Phó Thịnh Niên, tất cả chỉ là giả dối.
Cô hất mạnh tay , bật dậy sofa, để tầm mắt ngang hàng với .
Mắt đỏ hoe, cô nghiến răng từng chữ:
“Từ hôm nay, chơi theo kiểu của , sống theo cách của .”
“Em dám!”
“Anh xem dám ?”
“Giản Dao, đừng ép !”
“Sao, định trói nhốt hả?”
Phó Thịnh Niên nhíu mày, tức đến phát đau ở ngực.
Thật ý định trói giam giữ cô nữa. Lần cô đạp mảnh kính, dưỡng thương nửa tháng trời. Nếu còn dùng biện pháp mạnh, ai cô sẽ chuyện gì tự hại bản .
Anh im lặng lâu, nghiêm túc với cô:
“Từ ngày mai, Tả Nhất và Kiều Thắng Nam sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ sự an của em.”
“Bảo vệ? thấy là cử tới giám sát thì .”
“Em nghĩ cũng .”
Chuyện ở đảo suýt chút nữa lấy mạng cô, vấn đề an của cô bắt buộc chú trọng.
Dù hiện tại giận, nhưng việc cần sắp xếp thì vẫn .
Hai giằng co một lúc, ai cũng chịu nhượng bộ.
Thấy gà rán vương vãi đầy sàn, Giản Dao cúi nhặt lấy một cái gối ôm, ném thẳng Phó Thịnh Niên.
Khó khăn lắm mới ăn thoải mái một bữa gà rán, phá hỏng hết.
Người đàn ông bực bội gạt cái gối đang bay về phía mặt, túm lấy tay cô, gằn giọng kìm nén:
“Em đủ ?”
“Anh thấy ngứa mắt thì cút, đây là căn hộ của .”
“Muốn đuổi ?”
“Anh ngoài, đừng đến đây nữa. thấy thêm nào.”
Chỉ cần nghĩ đến cảnh bênh vực Giản Thi, trái tim cô lạnh như băng.
Người đàn ông như , ai thích thì giữ, nhưng ly hôn thì cửa, cô sống cũng Giản Thi tức c.h.ế.t mới thôi.