Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Chương 91.
Cập nhật lúc: 2025-08-28 10:59:28
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô giật mạnh tay khỏi tay Phó Thịnh Niên, nhảy xuống khỏi ghế sofa, kéo vali đất lên ném thẳng phía cửa .
“Cầm hành lý của cút cho .”
Cô chỉ thẳng phía cửa, tức giận trừng mắt Phó Thịnh Niên.
Hạt Dẻ Rang Đường
Người đàn ông đột nhiên gì nữa, như cố tình lơ, phịch xuống ghế sofa, chịu rời .
Cô gật đầu, “Anh ? Vậy thì cứ đó cả đêm .”
Dứt lời, cô thẳng thắn bước bếp, rút từ giá d.a.o một con d.a.o thái sắc bén, cầm d.a.o bước ngoài, cố tình để Phó Thịnh Niên thấy lưỡi d.a.o sáng loáng trong tay .
“Nếu dám bước phòng , sẽ đ.â.m c.h.ế.t . Không tin thì cứ thử xem.”
Phó Thịnh Niên: …
Anh sợ cô đâm, nhưng sợ cô tổn thương chính .
Anh lặng lẽ Giản Dao cầm d.a.o phòng khóa trái cửa, cũng ý định ép cửa xông , dù trong tay vẫn giữ chìa khóa phòng.
Đêm đó, thực sự cả một đêm ngoài sofa.
Sáng hôm , vì cuộc họp ở công ty, đành kéo vali về nhà họ Phó, tắm rửa xong ăn sáng trực tiếp đến công ty.
Giản Dao thì tức đến mức ruột gan cũng đau, cả đêm trằn trọc ngủ .
Trời hửng sáng, tiếng Phó Thịnh Niên rời , cô bò dậy ngoài , xác nhận thật sự , cô mới về giường ngủ một giấc ngon lành.
Khi tỉnh dậy thì là giữa trưa.
Cô gọi đồ ăn ngoài, ăn qua loa chút gì đó, đó trang điểm, ăn mặc chỉn chu sạch sẽ, lấy chiếc xe bảo dưỡng tại cửa hàng 4S, lái xe đến bệnh viện.
Trên đường , cô mua ít trái cây, còn mua thêm một bó hoa tươi.
Khi đỗ xe trong bãi đậu của bệnh viện, cô thấy một chiếc xe màu đen theo cũng dừng .
Tả Nhất và Kiều Thắng Nam bước xuống xe, thẳng về phía cô.
Phó Thịnh Niên từng sẽ sắp xếp hai bảo vệ cô, chắc từ lúc cô rời căn hộ, họ âm thầm theo dõi .
Cô gì, để mặc họ theo .
Cô xách túi trái cây, ôm bó hoa, thẳng đến khu nội trú của bệnh viện.
Bình thường khi ngoài, cô đều đội mũ đeo khẩu trang, nhưng hôm nay cô chẳng che giấu gì.
Vừa viện nhận cô, ít đến xin chụp ảnh xin chữ ký, gây một làn sóng xôn xao nhỏ, may mà ảnh hưởng đến trật tự và hoạt động bình thường của bệnh viện.
Tả Nhất và Kiều Thắng Nam che chắn cho cô giữa đám đông, cô nhanh chóng tách khỏi đám , bước thang máy.
Hai vệ sĩ kịp lên cùng, khi xác định tầng cô đến thì vội vàng chạy bộ theo cầu thang.
Cô đến để thăm Đường Tiêu.
Đường Tiêu thương là vì cô, cô thể đến thăm.
Trước đó vì hứa với Phó Thịnh Niên sẽ lời, cô dám đến. bây giờ, cần thiết nữa.
Phó Thịnh Niên thể công khai đến trường giúp Giản Thi giải quyết rắc rối, thì cô cũng lý do chính đáng để thăm Đường Tiêu.
Cô chỉ xem Đường Tiêu như bạn, giữa họ gì khuất tất.
Từ nay về , cô gặp ai thì gặp, gì thì .
Đến cửa phòng bệnh của Đường Tiêu, cô nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong vang lên một tiếng “Mời ”, cô đẩy cửa bước .
Trong phòng ngoài Đường Tiêu còn em trai là Đường Chiến.
Thấy cô, ánh mắt Đường Tiêu lập tức sáng lên rõ ràng, còn Đường Chiến thì tỏ rõ vẻ khó chịu, dùng ánh mắt đầy khinh thường để đánh giá cô.
Cô quen , chẳng buồn để tâm, thẳng đến bên Đường Tiêu.
“Anh thấy đỡ hơn ?”
Cô đặt túi trái cây lên tủ đầu giường, bó hoa cũng đặt bên cạnh.
Đường Tiêu vẻ kích động, “Sao em tới đây?”
Sự xuất hiện bất ngờ của cô đối với là một niềm vui lớn, nghĩ sẽ gặp cô nữa.
“Anh thương là vì , đến thăm là điều nên .”
“ , thương nhẹ thôi, mấy hôm nữa là thể xuất viện .”
Đường Chiến lạnh, giọng đầy châm biếm:
“Nhìn cái bộ dạng tiền đồ của kìa.”
“Em ngoài .”
Đường Tiêu trừng mắt em trai.
Đường Chiến khẽ khẩy, một tay đút túi quần, bước chân lười nhác rời khỏi phòng, đóng sầm cửa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-91.html.]
Giản Dao xuống mép giường, khuôn mặt đầy vết bầm tím của Đường Tiêu, trong lòng khỏi chua xót.
“Phó Thịnh Niên em đến đây ?”
Cô nghĩ một lúc gật đầu.
Tả Nhất và Kiều Thắng Nam chắc chắn sẽ báo cáo hành tung của cô cho Phó Thịnh Niên, nhưng cô chẳng còn để tâm nữa.
“Em sợ nữa ?”
“Không sợ nữa .”
Đường Tiêu sững , khẽ cong khóe môi:
“Cuối cùng thì em cũng nghĩ thông ?”
“Ừ.”
“Định bao giờ ly hôn với ?”
“Không ly hôn.”
Đường Tiêu nghẹn trong lòng, kinh ngạc cô, nhất thời thể hiểu nổi hành động của cô.
Cô cũng định giải thích, chuyển chủ đề:
“Anh định hôm nào xuất viện, thể đến đón.”
“Chắc cuối tuần.”
“Được.”
Hai đều im lặng.
Phòng bệnh bỗng chốc rơi tĩnh lặng.
Một lúc , Đường Tiêu vẫn nhịn mà hỏi: “Tại ly hôn?”
“ lý do riêng.”
“Không thể cho ?”
“Đó là chuyện giữa và Phó Thịnh Niên, dính , sẽ chỉ khiến gặp rắc rối. xem là bạn, xảy chuyện.”
“Bạn bè ?”
Ánh mắt Đường Tiêu thoáng tối sầm .
Cuối cùng, điều chờ chỉ là câu “ ly hôn” và một chữ “bạn”.
Anh vô cùng thất vọng, cảm giác như tất cả nỗ lực của đều uổng phí.
Giản Dao đoán tâm trạng , nhẫn nại :
“Đường Tiêu, nếu cảm thấy bạn quá khó khăn, thì sẽ gặp nữa. Như ít nhất sẽ khiến thêm phiền, cũng giúp thời gian để điều chỉnh tâm trạng.”
Dù cô thất vọng với Phó Thịnh Niên, nhưng cô cũng nghĩ sẽ rung động với Đường Tiêu.
Cô thậm chí cảm thấy trái tim chết, còn thể yêu thêm ai khác.
Đường Tiêu cúi đầu, im lặng thật lâu, như thể đang lắng lời cô , khẽ gật đầu.
vẫn cố chấp : “Vậy thì chúng bắt đầu bạn.”
Cô gì.
Đường Tiêu ngẩng đầu cô, đôi mắt trong trẻo và dịu dàng:
“ ngại bạn với em.”
“Đường Tiêu, lỡ dở cuộc đời .”
“ hiểu ý em, nhưng thử. Biết một ngày nào đó, em sẽ yêu .”
Giản Dao chợt cảm thấy xót xa.
Sự kiên trì và chân tình của Đường Tiêu khiến cô như thấy chính trong quá khứ.
Ngày xưa cô cũng từng đối với Phó Thịnh Niên như , luôn tự an ủi, tự dối lòng, ảo tưởng rằng một ngày nào đó Phó Thịnh Niên sẽ yêu cô.
Đến khi bừng tỉnh, cô mới nhận bản khi thật ngu ngốc.
Và giờ đây, Đường Tiêu cũng giống như , ngốc nghếch đến mức khiến đau lòng.
“ sẽ yêu .”
Đường Tiêu mỉm nhạt: “Không thử thì ? cách yêu thương khác đấy.”
Sự ngây thơ và lạc quan của Đường Tiêu khiến cô chút bất ngờ.
Cô khẽ mỉm đầy ẩn ý, “Có thể.”
Bên ngoài phòng bệnh, Tả Nhất và Kiều Thắng Nam vẫn đang theo dõi từng hành động của Giản Dao.
Tuy rõ hai trong phòng gì, nhưng việc Giản Dao đến bệnh viện thăm Đường Tiêu lập tức báo cáo cho Phó Thịnh Niên.
Lúc , Phó Thịnh Niên đang xử lý tài liệu thì nổi cơn giận dữ, ném mạnh ly cà phê xuống đất, các tập hồ sơ ký vung tay quét sạch xuống sàn.