Thẩm Tĩnh Đàn  ở chủ viện Thu Ngô viện.
Gương mặt trông  giống , tái nhợt.
Ta từng thấy bóng lưng của ả  đường, đây là  đầu tiên  thấy rõ dáng dấp của ả.
Các vị  thất xì xào bàn tán: "Hừm... Sao kỹ nữ    gương mặt  giống với phu nhân thế?"
"Sao   thấy... Phu nhân  giống nàng ?"
"Suỵt..."
Ngón tay của Thẩm Tĩnh Đàn trắng bệch nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế.
Sắc mặt ả liên tục  đổi, nhả  một câu từ hàm răng: "Chỉ là một kỹ nữ, dùng sắc hầu  cũng xứng so với  ?"
Đào Hố Không Lấp team
Ta sờ lên mặt , đôi mắt long lanh xinh , khóe môi cong lên nụ  chế giễu: "Hầu  lúc nào  lúc , tóm  dựa  mặt của , dựa  bản lĩnh của . Không giống vài , tự xưng là quý nữ danh môn  Định Viễn hầu phủ còn mượn thế của kỹ nữ ."
Lời  đ.â.m trúng tâm sự của Thẩm Tĩnh Đàn, ả vô thức cất cao giọng: "Tiện tỳ  đúng là kiêu ngạo! Ai   ngươi xuất  thanh lâu, dựa  việc bán  thể mà sống chứ? Dưới mắt  chỉ là ý sủng sinh kiêu mà thôi,  xem ngươi như ý  mấy ngày!"
Ta hờ hững gõ móng tay sơn đỏ: "Ỷ sủng sinh kiêu thì cũng   sủng để ỷ . Sau tiệc tân hôn, cả tháng  Nhị công tử  từng đặt chân  Thu Ngô viện,  lẽ trong lòng phu nhân  vui nhỉ? Suy cho cùng, phu nhân và   gì khác  chứ? Chỉ là một bộ da thịt hầu hạ Nhị công tử thôi.  phu nhân  , sinh  ở Thẩm gia, giá bán cao hơn  một chút,   so ai cao quý hơn ai chứ?" 
Thẩm Tĩnh Đàn tức đến mức  thể run rẩy: "Ngươi... Ngươi dám so sánh  với kỹ nữ?"
Ta hừ một tiếng.
Chỉ hai chữ kỹ nữ rơi xuống đầu mà ả   chịu nổi .
Với tính cách  mà rơi  tay Tang ma ma thì  lẽ  sống  quá hai ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thoi-mong-den-tay-chau/chuong-11.html.]
"Người , mau, xé miệng nàng cho !"
Nhũ mẫu, nha  bên cạnh Thẩm Tĩnh Đàn cùng nhào đến.
Sắc mặt của    đổi, xoay cổ tay, giơ tay lên tát  mặt   mắt.
Giữa  tát và   tát khác biệt  lớn.
Cũng may là đánh nhiều  nên chậm rãi tìm  bí quyết.
Đánh bằng ngón tay và bàn tay  đáng sợ nhưng chỉ  tiếng vang.
Muốn khiến cho   đau đớn thì  dùng lực từ cổ tay.
Ta vung tay, năm ngón tay hiện .
Nhũ mẫu bụm mặt kêu đau.
Máu tươi từ giữa ngón tay của bà  chảy .
Trong phút chốc,  hình đám  cứng đờ,  mặt lộ vẻ sợ hãi.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ  tiếng kêu của nhũ mẫu.
Ta  ghét bỏ búng móng tay nhọn.
Da thịt dính m.á.u lướt qua  trung rơi  váy lụa của Thẩm Tĩnh Đàn.
Ả giật   chằm chằm  m.á.u thịt  váy, mặt trắng bệch.
Ta cong môi,  dịu dàng đáng yêu với ả: "Vật về nguyên chủ,  cần  khách sáo."