Thứ nữ độc tâm - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-12-08 12:57:46
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thích thì tự sinh lấy một đứa .”

Nhìn Thịnh Thời Diên cẩn thận đút đồ ăn dặm cho bé Đa Phúc, Dịch Dao Dao nhịn giục sinh một câu. Chỉ tự trải qua mới vị ngọt, vị chua, cay đắng trong đó.

“Chúng mới cưới một tháng, gì mà nhanh thế , cứ bé Đa Phúc là chơi nhất .”

Thịnh Thời Diên nhớ sắp cưới một tháng, nhưng phần lớn thời gian đều ở đường, cũng chỉ đêm tân hôn là một gần gũi. Nàng bao giờ mới thể m.a.n.g t.h.a.i đứa bé.

Nàng quyết định khi về, sẽ tìm cơ hội đến chỗ Tống đại phu khám cơ thể, hoặc uống chút t.h.u.ố.c hỗ trợ mang thai, xem hiệu quả .

Thịnh Thời Diên nghĩ , nhưng mặt lộ điều gì, vẫn đùa với bé Đa Phúc đang toe toét. Con nhà chính là đáng yêu nhất, cần tốn công sức nuôi nấng.

Thấy mấy nam nhân vẫn đang bàn chuyện, Thịnh Thời Diên và Dịch Dao Dao việc gì liền mang theo con cái ngoài dạo phố, để Thịnh Thời Diên chiêm ngưỡng cảnh sắc bên trong thành Lang Gia.

Chơi một buổi chiều, bọn họ ăn xong cơm tối ai về nhà nấy.

Sáng sớm hôm , Thịnh Thời Diên thu xếp xong liền cùng Vương Văn Thiến rời khỏi tiểu viện nơi bà ở nhiều năm.

Thang Nhi trở về nhà cha nàng . Là hầu của Vương gia, nàng sẽ theo Vương Văn Thiến về kinh thành, mà sẽ phân công để hầu hạ tộc nhân họ Vương.

Cho nên, hôm qua Thang Nhi cáo biệt Vương Văn Thiến và rời . Ngày , cha nàng đưa nàng đến hầu hạ Vương Văn Thiến là vì thấy nơi an , sẽ cuốn những việc xa chốn hậu trạch.

Bằng , tại một hầu như nàng đến nơi hẻo lánh , hầu hạ một quả phụ tiền đồ? Loại chuyện phần lớn đều do nha mua từ ngoài về, địa vị thấp nhất .

Vương Văn Thiến trong lòng cũng hiểu rõ, quá so đo, cũng may Thang nhi loại nha lười biếng, giở mánh khóe, nếu bà chắc chắn tìm đại ca để đổi khác hơn.

Bởi vì Vương Văn Thiến còn hầu, Thịnh Thời Diên liền tạm thời cho mượn Phi Nguyệt, chờ về đến kinh thành, nàng sẽ tìm mìn sắp xếp cho Vương Văn Thiến một hầu cận khác.

Lần trở về , Vương Thị Vương Văn Thiến cùng nên tặng riêng cho họ một cỗ xe ngựa, nhờ họ thể mang theo nhiều đồ đạc hơn và cũng sẽ cảm thấy chật chội.

“Mẫu , chúng thôi.”

Thịnh Thời Diên đỡ Vương Văn Thiến, thấy bà đầu về phía Vương phủ với ánh mắt chút cảm khái. Dù nơi cũng là nơi nàng sống hơn nửa đời , chứa đựng vô ký ức: tuổi trẻ với cha , trung niên với con trai.

“Đi thôi.”

Huynh tẩu hẳn sẽ đưa tiễn bà, cũng , cần những thủ tục xã giao bề ngoài đó.

Bên ngoài tường thành, Tạ Phong và Lữ Húc sớm chờ sẵn, cố ý đưa họ một đoạn đường.

“Lời thừa thãi , lên đường bình an.” Lữ Húc bước lên ôm một cái với Tông Chính Quyết.

“Bảo trọng nhé, cơ hội thì trở về thăm chúng .” Tạ Phong thì chạm tay với Tông Chính Quyết.

“Được, nếu các ngươi đến kinh thành, cứ để chủ, mời các ngươi chơi cho thật vui.”

Tông Chính Quyết tuy cao lãnh, khó gần nhưng cũng loại ý chí sắt đá. Nhìn thấy bạn chuyên tâm đến tiễn , trong lòng cảm thấy ấm áp.

Thịnh Thời Diên vén rèm xe xuống cảnh tượng bên , chút hâm mộ Tông Chính Quyết những chí cốt như .

Bản nàng ở kinh thành bao nhiêu năm trời căn bản gặp một bạn thể thổ lộ tâm tình, tất cả đều là tình nghĩa xã giao hời hợt, bởi lẽ nàng chỉ là thứ nữ của Thịnh phủ thôi.

Cho dù thứ nữ chịu bạn với nàng, nhưng cũng vì thể thường xuyên liên hệ mà tình cảm dần phai nhạt, chờ đến khi lấy chồng thì ai nấy đều sống cuộc sống khác biệt, càng nhiều quanh chồng mà sống.

Bất quá chuyện thể miễn cưỡng, lẽ bản nàng duyên phận bạn bè.

Thịnh Thời Diên nghĩ thoáng, buông rèm xe xuống và trò chuyện cùng Vương Văn Thiến.

Con đường trở về kinh thành giống hệt lúc , chẳng qua theo thời tiết đổi, cảnh sắc xung quanh trở nên tuyệt hơn.

Hoa rụng rực rỡ, cỏ cây um tùm, vạn vật sống , xuân về hoa nở, phóng mắt đều là một cảnh tượng vui tươi, hưng thịnh, khiến lòng khỏi trở nên .

Bởi vì qua một , dù thêm một cỗ xe ngựa, họ cũng hề giảm tốc độ, ngược còn nhanh hơn, thậm chí sớm hơn dự tính mấy ngày.

Cuối cùng cũng trở về tiểu viện của , Thịnh Thời Diên sân nhà chút xa lạ, cùng với những dải lụa đỏ còn dọn dẹp sạch sẽ, cảm giác như việc kết hôn là chuyện đời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thu-nu-doc-tam/chuong-46.html.]

Đi xa nhà, thời gian chủ yếu dành cho việc đường, những việc đúng đắn thì ít ỏi. Trước đây cảm thấy gì, về đến nhà liền cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một thời gian.

Thịnh Thời Diên ngưỡng mộ Tông Chính Quyết. Họ mới đến chiều tối hôm qua, mà hôm nay Tông Chính Quyết mặc quan phục chuẩn Hàn Lâm Viện trình diện.

“Chàng thấy mệt ?”

Thịnh Thời Diên thật sự khâm phục , một nữa hy vọng nếu tinh lực như , lo gì nên sự nghiệp.

“Cũng . Nàng cứ nghỉ ngơi thêm mấy ngày, chờ ở Hàn Lâm Viện thuận lợi , sẽ đưa nàng về Thịnh phủ thăm nhà. Đương nhiên nếu nàng về, tùy tiện tìm một lý do qua loa lấy lệ cũng .”

Tông Chính Quyết Thịnh Thời Diên coi Thịnh phủ là nhà đẻ để nương tựa, cho nên nàng về thì về, thì thôi.

“Lần vẫn nên về , thì nữa.”

Thịnh Thời Diên nghĩ ngợi, cảm thấy vẫn nên về một thì hơn. Thứ nhất là để lấp miệng Thịnh phụ, thứ hai nàng Thịnh Cẩm Tâm hiện giờ .

Đã gần hai tháng trôi qua, hẳn là ở phủ Tam Hoàng Tử, nàng cuộc sống hằng mong ước chứ.

“Được, đều theo nàng.”

Tông Chính Quyết bảo Thịnh Thời Diên tiếp tục ngủ. Hiện tại bên ngoài trời mới sáng, còn đến giờ Thịnh Thời Diên thức dậy, ngủ thêm một lát để dưỡng đủ tinh thần.

Chờ Tông Chính Quyết rời , Thịnh Thời Diên ngủ nướng thêm một lúc nữa, mới tỉnh táo hẳn để rửa mặt. Trong nhà còn một đống việc đang chờ nàng .

Việc đầu tiên là phân bổ hầu cho tiểu viện. Nàng và chồng Vương Văn Thiến đều là đại tiểu thư hầu hạ quen, mười ngón dính việc bếp núc, chỉ dựa Phi Vân và Phi Nguyệt cũng lo liệu xuể quá nhiều việc.

Thịnh Thời Diên cũng để hai những việc nặng, việc dơ, vẫn là nhanh chóng tìm thêm hạ nhân thôi.

Nói là , Thịnh Thời Diên sửa soạn xong, liền mời Vương Văn Thiến cùng ngoài dạo phố, tiện thể mua sắm một nhu yếu phẩm. Trong nhà chẳng gì cả, chờ lúc cần mới mua thì kịp nữa.

Vừa trong nhà ai nấu cơm sáng, hai chồng nàng dâu cùng hai nha liền một quán ăn sáng bên ngoài ăn mì Dương Xuân, để đổi khẩu vị.

Ăn xong cơm sáng, bước đầu tiên chính là đến chợ môi giới mua . Đây là trọng tâm của hôm nay, mua sớm thì hưởng sớm.

“Hai vị khách quan xin mời . Không ngài yêu cầu gì ạ? Chúng ở đây cho thuê nhà, cầm đồ, nô lệ, ngài cần tiểu nhân giới thiệu một chút ạ?”

Thịnh Thời Diên kỳ thực hỏi thăm chủ quán ăn sáng, xem nhà môi giới nào lợi, thực tế và bảo đảm , mới đến nơi .

Nghe nơi là chợ môi giới lớn nhất kinh thành, bên trong chủng loại phong phú, tìm cái gì cũng .

Không ngờ họ cửa, tiểu nhị nhiệt tình đón lên, giới thiệu các dịch vụ bên trong.

“Chúng mua vài hầu về. Cần nấu nướng, lái xe, giặt giũ, còn chữ...”

Thịnh Thời Diên từng yêu cầu của . Nếu thể, nàng hy vọng những hạ nhân kiêm nhiều chức.

Bởi vì tòa nhà của nàng tương đối nhỏ, thể chứa nhiều , chỉ thể cố gắng một nhiều việc. Đương nhiên, tương ứng, nàng trả tiền công cũng sẽ cao hơn một chút.

Thịnh Thời Diên là Châu Bái Bì (ám chỉ chủ nhân keo kiệt, bóc lột). Có những chủ t.ử bủn xỉn, mua về xong chỉ cho ăn cơm, đó bóc lột như trâu ngựa, chờ ép khô giá trị cuối cùng liền dùng một tấm chiếu gói vứt bãi tha ma.

Thân là hạ nhân nô tịch, một khi mua về, gia tính mạng của họ liền do chủ t.ử kiểm soát, tùy tiện đ.á.n.h g.i.ế.c cũng .

“Khách nhân, là ngài xem xem ai hợp nhãn duyên , tiểu nhân sẽ phái giúp ngài tìm thích hợp.”

“Có thể, phiền ngươi.”

Thịnh Thời Diên từ chối đề nghị của tiểu nhị, dù ở bên ngoài chờ cũng việc gì để , bằng cùng xem.

“Nương, loại nha cận nào cũng thể tìm xem.”

Vương Văn Thiến cũng yêu cầu đặc biệt gì, chỉ cần thành thật việc là , nhất chút thêu thùa, như việc gì còn thể giúp bà quấn chỉ, thu dọn lều thêu kim chỉ.

Dưới sự dẫn dắt của tiểu nhị, bốn sân chuyên dùng để giam giữ nô lệ. Chỉ thấy đất trống bày hơn mười chiếc lồng sắt lớn. Những trong lồng đều dơ dáy lem luốc, rõ mặt, hơn nữa đa áo rách quần manh, run rẩy co ro chen chúc để sưởi ấm.

 

Loading...