Thương Ngày Xuân Đến Muộn - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:11:33
Lượt xem: 404

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Thanh Trì ngẩn , dường như từng ai bao giờ.

 

Chàng lặng lẽ hồi lâu, khẽ mỉm : "Đa tạ Thẩm cô nương khen."

 

Tiễn Tạ Thanh Trì lên đường, bên ngoài trời đêm khuya, sương lạnh thấm .

 

Đường phố vắng tanh, chỉ bốn năm gã ăn mày co ro nấp chân tường tránh gió.

 

Giữa đêm thu u tịch, sương mù mỏng tang mà lạnh ngắt.

 

Ta khoác chiếc áo choàng dày, khẽ hà sưởi ấm đầu ngón tay, vẫn thấy lạnh buốt.

 

Ấy mà Tạ Thanh Trì chẳng ai chuẩn hành lý, chẳng lấy một chiếc áo ấm.

 

Nghĩ đến phụ thường xa buôn bán, bất giác học theo dáng vẻ A nương, hỏi thêm một câu:

 

"Chàng khi nào sẽ trở về?"

 

Tạ Thanh Trì thu nét lãnh đạm, mỉm ôn hòa với : "Chậm nhất là hai tháng, sẽ cố gắng về sớm."

 

Ta thầm tính, hai tháng nữa là đến lễ trừ tịch, lòng vui mừng :

 

"Vậy thì quá, còn kịp về ăn bữa cơm tất niên."

 

Tạ Thanh Trì dường như quen khác quan tâm, khẽ sững :

 

"…Nàng sẽ đợi về ?"

 

Ta tươi rói, khẽ gật đầu.

 

Phải , trao cả một hộp "chân tâm" cho .

 

Theo lẽ thường, giờ đến lượt đối đãi thật lòng.

 

Nhìn thấy nụ của , Tạ Thanh Trì do dự giây lát cũng mở lời:

 

"Thẩm cô nương, hai tháng nàng hãy an phận chờ trở về, đừng gặp ."

 

"Hắn" là ai?

 

"Đệ của , Tạ Thanh Từ."

 

"Hắn ?"

 

"Không." Tạ Thanh Trì siết chặt dây cương, sắc mặt giấu trong sương mù, mờ nhạt khó lường. 

 

“Chỉ tiếc, quá .”

 

Tiếng vó ngựa dần xa, cánh cửa lớn đóng sầm .

 

Phố vắng trong đêm, chỉ còn lác đác vài tiếng ch.ó sủa xa xăm.

 

"Chà, trông cô nương nhà họ Thẩm ánh mắt mỉm như thế, đừng là đại lang, đến cũng chẳng nỡ rời ."

 

"Vừa nàng trong kiệu khẽ, nhị lang mà ngẩn cả ."

 

"Chẳng kiểu nhị lang thích nhất đấy ?"

 

Mấy kẻ ăn mày nấp chân tường đầu Tạ Thanh Từ, lúc đang hóa trang thành ăn mày, lặng thinh cạnh.

 

Kỷ Du hích khuỷu tay sườn , châm chọc:

 

"Vừa còn mạnh miệng bảo để Thẩm cô nương chịu chút khổ sở cho mở mang tầm mắt, giờ thì hối hận chứ gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ngay-xuan-den-muon/chuong-2.html.]

Tạ Thanh Từ trúng tim đen, lặng im đáp.

 

Khoảnh khắc thấy Thẩm cô nương tấm màn kiệu, tay cầm quạt tròn, ánh mắt tua rua kim tuyến rực rỡ như trăng rằm, tim bỗng chùng xuống một nửa, trống rỗng lạ thường.

 

Vẫn là Tư Mã Thạc, tri kỷ lâu năm của Tạ Thanh Từ, nỡ chịu uất ức, liền bênh vực:

 

"Ai bảo Tạ Thanh Từ hối hận? Chẳng qua đại ca chỉ là bái đường thôi.”

 

"Chỉ cần Tạ Thanh Từ tay, Thẩm cô nương chẳng sẽ ngoan ngoãn cúi đầu thôi ?”

 

"‘Phan, Lư, Đặng, Tiểu Nhàn’*, trừ con lừa thì thua gì.”

 

"Nói về giàu sang nhàn hạ, dịu dàng ân cần, Thanh Từ nhà gì kém tên đại ca cục mịch ?"

 

(*Phan, Lư, Đặng, Tiểu Nhàn: ý chỉ bốn yếu tố mà phụ nữ mơ ước ở nam nhân: trai như Phan An, mạnh khỏe như lừa, giàu như Đặng Thông, chồng c.h.ế.t sớm, quấy rầy, để hưởng thụ một .)

 

Lời khiến lòng Tạ Thanh Từ vốn đang trống rỗng từng chút, từng chút sáng trở .

 

Trước phụ mẫu và trưởng cứ mắng là ăn chơi lêu lổng, nhưng giờ nghĩ chắc là điều .

 

Ít nhất chẳng giống ca ca Tạ Thanh Trì ngốc nghếch cứng nhắc, đến tay nữ nhân cũng từng chạm qua.

 

Còn , thể lấy lòng Thẩm cô nương.

 

Huống hồ nàng vốn là mà phụ mẫu chỉ hôn cho .

 

Huống hồ từ đến nay, từng thất bại với nữ nhân trong chốn phong nguyệt.

 

Rõ ràng trong lòng mềm nhũn, mà Tạ Thanh Từ vẫn chịu cúi đầu:

 

"Cứ để thử nàng một phen. Nếu hợp ý, bản thiếu gia sẽ tự thu nhận.”

 

"Nếu hợp, thì quăng cho ca , dù phụ mẫu cũng luôn thiên vị mà."

 

3

 

Tạ Thanh Trì dặn đừng gặp , lời khiến mơ hồ chẳng rõ đầu đuôi.

 

việc cấp thiết mắt, là sửa sang tòa viện trống hoác và cũ kỹ , để đợi ngày Tạ Thanh Trì trở về, nơi đây mới thật sự dáng dấp của một mái nhà.

 

Nào ngờ liền hai ba hôm liên tiếp, ngoài cửa phủ của Tạ Thanh Từ bên đường, cứ tụ năm tụ ba, len lén liếc mắt sang phía .

 

Lại một vị cô nương xưng là bằng hữu thiết của Tạ Thanh Từ, họ Kỷ, tên Du, sai gửi thiệp cầu kiến.

 

Ta nhớ lời Tạ Thanh Trì dặn, đang bận rộn tuyển chọn thợ thầy và gia nhân, liền khéo léo từ chối từng một.

 

Tỳ nữ và gia nhân thì dễ chọn, chỉ khổ nỗi thợ khéo thật chẳng dễ tìm.

 

Ta xem qua bao nhiêu bản vẽ mà chẳng ưng ý, hoặc là quá tục, hoặc là quá xưa cũ.

 

Giữa một buổi trưa mùa đông, nắng nhàn nhạt, gục đầu bản vẽ, xem đến mệt mỏi mà buồn ngủ rũ rượi.

 

Bất chợt, một bản vẽ khiến mắt sáng lên, đình đài lầu các tinh tế thanh nhã, thậm chí đến cả loài hoa, cây cối trong vườn cũng hợp với ý vô cùng.

 

Vừa chọn trúng bản vẽ , quản sự tỏ khó xử.

 

"Giá công cao quá ?" hỏi.

 

"Không , đưa bao nhiêu là tùy theo ý cô nương."

 

Hồng Trần Vô Định

"Vậy chẳng ?"

 

" chỉ chờ mỗi cô nương chọn , mới nhận việc."

 

"Thế thì gì khó xử?"

Loading...