Thương Ngày Xuân Đến Muộn - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:12:07
Lượt xem: 353

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"À thì… tự nhận chút tài hoa, nên cùng cô nương trực tiếp bàn bạc chọn lựa từng thứ một, sợ cô nương chọn sai đá núi cây cảnh, viện trách ."

 

Nghe thì lý, nhưng khi xuống bậc thềm, thấy một thiếu niên mặc áo vải thô, đầu đội mũ trùm lưới, vẻ ngoài đơn sơ đạm bạc, lòng vẫn còn lưỡng lự.

 

Thiếu niên thấy do dự, liền khẽ bật : "Phu nhân là Ngô quận?"

 

Giữa đất khách giọng quê hương, lập tức thấy thiết, vội hỏi:

 

"Ngươi cũng là Ngô quận ?"

 

Hắn tháo mũ trùm, lộ khuôn mặt tuấn tú trong trẻo.

 

Cúi hành lễ, dáng dấp hết sức lễ độ, quy củ:

 

"Ta là Tạ Trĩ, vốn là Quảng Lăng, từng học chung hai năm thư viện tại Ngô quận cùng đại lang Tạ gia. Giao tình thiết.”

 

"Nếu luận theo chi tộc, còn gọi đại lang một tiếng trưởng."

 

Thì đồng tộc.

 

Ta liền giao phó việc tu sửa vườn nhà cho Tạ Trĩ.

 

Những ngày đó, phát hiện, cái gì cũng , tinh mắt.

 

Những món cổ vật, thư họa cũ để lừa , cây cảnh, gạch ngói hàng kém đội lốt hàng , chỉ lặng lẽ uống , mà bọn phường buôn đỏ mặt tự giác thu hàng dởm về.

 

Trên đường trở về, đếm đơn hàng tấm tắc khen:

 

"Tạ Trĩ, ngươi thật là bản lĩnh! Vừa còn định móc bạc trả, ngươi chỉ liếc mắt một cái, bọn họ dám lừa nữa."

 

"Thế gọi là bản lĩnh ?"

 

Hồng Trần Vô Định

"Chứ thì là gì?"

 

Tạ Trĩ như nhớ đến ai, khẽ giễu:

 

"Như đại lang, quản lý gia nghiệp, sách cầu công danh, đó mới gọi là bản lĩnh hữu dụng."

 

" theo thấy, bao nhiêu sách, cũng chẳng bằng ánh mắt ngươi phân biệt gỗ , bản lĩnh cũng thật hiếm sánh kịp."

 

Ta ngẩng đầu , đôi mắt ngập tràn khâm phục:

 

"Người quản sự tiền công ngươi do định, thấy ngươi xứng đáng nhận phần nhiều nhất."

 

Tạ Trĩ khen thì khóe môi khẽ cong, giống hệt một con công đang khoe đuôi:

 

"Thế thì là gì? Nếu luận đến châu ngọc gấm vóc, thư họa cổ tịch, còn lợi hại hơn nhiều!"

 

Vừa đến gấm vóc, thì ngang qua một tiệm vải.

 

Ta kéo tay Tạ Trĩ: "Ngươi dạy chọn loại vải một chút, may áo ấm gửi cho đại lang."

 

Thấy ôm bốn năm xấp vải, Tạ Trĩ liền bước đến đón lấy, giọng lầu bầu phần chua xót:

 

"Đại lang thật phúc lớn, Bành Thành ai lạnh đến c.h.ế.t, mua nhiều đến thế?"

 

Thấy đem một xấp lụa màu nguyệt bạch ướm thử lên , Tạ Trĩ liền mặt sang một bên, chẳng vui chút nào:

 

"Đại lang mặc huyền sắc mới hợp, cô nương cần lấy mẫu để đo xem hợp với thế nào."

 

"Không ," híp mắt , cố ý vẻ khó xử, "xấp là để tặng ngươi."

 

" nghĩ , Quảng Lăng hình như cũng từng ai c.h.ế.t rét bao giờ, thôi …"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ngay-xuan-den-muon/chuong-3.html.]

 

Tạ Trĩ sững , bất ngờ giống như tiểu hài nhi nũng, ôm chặt xấp vải lòng buông:

 

"Năm nay lạnh lắm đó, e rằng phường thợ nghèo như cũng sắp c.h.ế.t rét !"

 

Ta , cũng ngượng ngùng theo.

 

Khi trời ngả chiều, ngoài trời bắt đầu đổ mưa lạnh.

 

Lồng đèn đỏ rực tửu lâu chiếu lên làn sương mù, trông thật ấm áp.

 

Lẩu nghi ngút khói mang lên, tiểu nhị còn đưa đến một bình rượu nóng và một đĩa ngỗng muối, những thứ từng gọi.

 

"Là một vị cô nương gửi tới cho hai vị."

 

Ta đầu .

 

Nàng tiến đến mật khoác tay , ánh mắt liếc về phía Tạ Trĩ:

 

"Tẩu tẩu đến giờ vẫn nhận ? Hôm nọ đến bái phỏng còn từ chối ngoài cửa đấy."

 

Là Kỷ Du, tiểu thanh mai mà Tạ Thanh Từ từng nhắc đến.

 

Ta vội dậy xin , nhưng nàng để tâm, ánh mắt đầy ẩn ý sang Tạ Trĩ:

 

"Tẩu tẩu cũng nên cẩn trọng, nhà họ Tạ vài ăn chơi lêu lổng, chỉ giỏi lừa đảo thôi.”

 

Kỷ Du dứt lời, đám thiếu niên cùng bàn cũng phá lên , buông tha lời nào.

 

Thấy lời lẽ châm biếm của họ chẳng kiêng dè Tạ Trĩ chút nào, liền sa sầm nét mặt, đặt đũa xuống:

 

"Ta cô nương đang ai, nhưng Tạ Trĩ loại như .”

 

"Hắn thành thật, bản lĩnh. Xin Kỷ cô nương chớ nên buông lời khinh bạc."

 

Thấy nổi trận lôi đình, mấy thiếu niên bên liền ghé đầu xì xầm:

 

"Quái lạ, chẳng Thẩm cô nương là tính tình hiền hòa ?"

 

"Thật kỳ quái, chẳng ghét nhất kiểu nữ tử đanh đá nổi giận ư? Sao giờ vẫn bỏ ?"

 

Tạ Trĩ khẽ kéo tay áo , gắp một miếng ngỗng muối bỏ bát, nhẹ giọng dỗ dành:

 

"Ngỗng muối với rượu ở đây là tuyệt nhất Quảng Lăng đấy, nếm thử xem?"

 

"Ta thèm ăn đồ nàng đưa!" Ta bực bội trừng mắt , "Ăn gì mà ăn! Ngươi cũng ăn!"

 

Tạ Trĩ ngẩn , khẽ, ngoan ngoãn buông đũa xuống:

 

"Được, ăn nữa, cùng cô nương tức giận ."

 

Xe ngựa lắc lư, mưa lạnh hắt qua khung cửa.

 

Tạ Trĩ còn đang vội vàng dỗ :

 

"Tức giận hại , nếu vì như mà khiến cô nương sinh bệnh thì đáng .”

 

"Nói cũng lạ, đêm tân hôn Tạ nhị lang bỏ mặc, cô chẳng giận. Thương nhân lừa lọc cô cũng chẳng giận.

 

"Ấy mà hôm nay, mà tức giận lớn như ?”

 

Ta càng nghĩ càng thấy xót xa cho Tạ Trĩ:

 

"Bởi vì ngươi là , nên thể để họ bôi nhọ ngươi như thế.”

Loading...