Thương Ngày Xuân Đến Muộn - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:12:42
Lượt xem: 447

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tất cả đều là của , lẽ ngay từ đầu gặp, mới đúng, ngươi y phục ấm áp để mặc, chẳng nơi định để ở, còn chèn ép, đến việc cũng khó tìm.”

 

"Tạ Trĩ, những năm qua, ngươi chỉ một một , sống khổ cực ?"

 

Tạ Trĩ đáp, chỉ ngơ ngẩn thật lâu, thật lâu.

 

Lâu đến mức vai ướt sũng vì mưa, cũng chẳng .

 

Ta nghiêng đến gần sắc mặt , Tạ Trĩ chợt đầu, mặt đỏ bừng như tôm luộc.

Hồng Trần Vô Định

 

Hắn khẽ siết chặt vạt áo nơi đầu gối, cực kỳ lúng túng:

 

"…Cô đừng . Ta… hình như mắc bệnh .”

 

"…Mà hình như là bệnh nặng lắm, nguy mất thôi.”

 

Hắn quả thực bệnh chẳng nhẹ, quấn chăn lông dày cộm, tay ôm bát canh gừng mà vẫn hắt ngừng.

 

Gian phòng nơi ở là một gian phòng nhỏ hẻo lánh, chăn đệm mỏng manh, mang một chiếc hồ cừu dày phủ lên, sợ nhiễm lạnh thêm.

 

Dưới mái hiên, tiếng mưa tí tách ngừng rơi, khí lạnh mùa đông như ngấm tận cốt tủy con .

 

Ngoài viện còn cây ngọc lan mới chuyển trồng mấy hôm , đáng tiếc cành lá trơ trụi, đến xuân thì chẳng cảnh sắc gì để ngắm.

 

Trong phòng, bếp nhỏ đang hâm một ấm canh gừng, ánh lửa hồng rực hắt lên gương mặt Tạ Trĩ, khiến nửa khuôn mặt ẩn bóng tối:

 

"Nghĩ cũng may, hôm nay ướt mưa sinh bệnh là , đại lang. Bằng , phu nhân lo lắng ."

 

Lời chút là lạ.

 

Ta khẽ gật đầu: "Cũng , may mà đại lang nhiễm bệnh. Giờ ở Bành Thành chắc tuyết, chẳng đại lang kịp mặc thêm áo ấm ."

 

Không rõ vì , xong lời , Tạ Trĩ liền nổi giận, đặt bát canh gừng xuống bàn, giận đến mức thèm uống.

 

Ta nghĩ chắc là do canh quá cay.

 

Tạ Trĩ giận bát canh gừng, kéo tấm chăn mỏng trùm kín đầu, chẳng đầu chẳng đuôi mà thốt một câu:

 

"Hôm Tạ nhị lang bỏ trốn hôn sự, thật cô nương cũng nên thấy vui mừng vì gả cho .”

 

"Dù thiên hạ ai ai cũng đều nhị lang gì, chẳng tiền đồ, chẳng bằng trưởng .”

 

"Bây giờ , cô nương thể gả cho đại lang ."

 

Ta ôm bát canh gừng, nghĩ ngợi một lát nghiêm túc đáp lời:

 

"Không .”

 

"Ban đầu bà mối với rằng là đại lang, khen tài giỏi, bản lĩnh quản lý cơ nghiệp Tạ gia. Còn nhị lang thì cưng chiều, chẳng nên .”

 

" qua sách họa của nhị lang, thấy , vẽ , sửa vườn cũng phong nhã.”

 

"Ta cũng tiền đồ gì, nghĩ rằng nếu đại lang lo việc, và nhị lang sống những ngày an cũng .”

 

"Nào ngờ ai thêu dệt, ghét bỏ ."

 

Tạ Trĩ từ trong hồ cừu ngóc đầu , ánh mắt sáng rỡ mà gấp gáp :

 

"Cô thật sự thấy ?"

 

"Thật mà."

 

"Vậy nếu nhị lang về, rằng vẫn …"

 

"Không ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ngay-xuan-den-muon/chuong-4.html.]

 

Bị dứt khoát ngắt lời, ánh mắt sáng như của Tạ Trĩ lập tức ảm đạm , nhưng vẫn cam lòng hỏi tiếp:

 

"Vậy nếu… nếu đại lang lòng đổi thì ?"

 

Nếu lòng, sẽ mang "chân tâm" mà đưa, đem bán lấy bạc, trở về Ngô quận. Thế cũng chẳng tính là thiệt.

 

Ta đáp lời, Tạ Trĩ , thần sắc càng trở nên khó đoán.

 

lúc , nha ngoài cửa bẩm báo, thư của đại lang Tạ Thanh Trì gửi tới.

 

Trong thư thư báo bình an cho cha , dặn họ chớ lo lắng.

 

Đợi về Quảng Lăng, sẽ đích đưa hồi hương thăm cha .

 

Thư còn kèm theo một gói đặc sản vùng Bành Thành.

 

Ta vui vẻ đem thư đưa cho Tạ Trĩ xem, nhưng chỉ khẽ lạnh, buồn nhận lấy.

 

"Ngươi xem, ở Quảng Lăng chuyện gì mới mẻ ? Ta thể kể với đại lang."

 

Tạ Trĩ như nghĩ điều gì, mỉm đầy thích thú:

 

"Chuyện mới …"

 

"Vườn sửa thế, dĩ nhiên thư với đại lang một tiếng.”

 

"Trong thư, nếu phu nhân gọi một tiếng A Trĩ, sẽ ngay là ai thôi."

 

4

 

Mưa đông tí tách rơi suốt đêm ngoài rèm.

 

Tạ Thanh Từ nghĩ, cũng nên một phong thư gửi cho A , kể đôi điều mới lạ ở Quảng Lăng.

 

Tỷ như chuyện Thẩm cô nương thiết với , nàng gọi là “Thanh Trì”, nhưng gọi bằng nhũ danh “A Trĩ”.

 

Tỷ như nhận một bộ y phục, hẳn là do chính tay nàng may vá, mũi chỉ tinh tế cẩn trọng, chỉ sợ chịu lạnh.

 

Tỷ như khi cảm, nàng thái gừng thật mảnh, áo hồ cừu đắp mang theo hương ngọc lan nàng, như thể cả nàng ôm trọn lòng.

 

Chỉ chừng thôi thì vẫn đủ gọi là “* hữu cung”.

 

(* hữu cung: Anh em hoà thuận, kính nhường )

 

Hắn nghĩ, vẫn nên mấy lời thật lòng mới .

 

A , thật mấy năm nay vẫn luôn ghen tỵ với .

 

Ghen tỵ gì cũng chu , tán thưởng, từ cha đến thầy bạn đều hơn .

 

Còn chẳng khác nào một tên hề, giành với từng chút thương yêu của cha , tranh viện, tranh vật quý.

 

Vậy mà cái gì cũng để tâm, cái gì cũng nhường, khiến tranh đến cùng cũng chẳng vui vẻ gì.

 

Ngẫm thật nực , ai thắng mà vẫn trắng tay chứ?

 

A , từ nay về tranh với nữa.

 

Viện, cổ vật, gia nghiệp Tạ gia, nhường hết cho .

 

Chỉ xin A nhường cho một là Thẩm Anh.

 

Nếu , nàng thể giữa trăm bức họa chọn trúng .

 

Một cô nương dịu dàng như thế mà nổi giận.

Loading...