Thương Ngày Xuân Đến Muộn - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:13:18
Lượt xem: 427

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng dịu dàng thông tuệ, nhưng luôn khâm phục một kẻ trong mắt là “ăn chơi vô dụng” như .

 

Hồng Trần Vô Định

A Huynh chắc chắn cũng sẽ thấy nàng và là trời sinh một đôi.

 

Viết xong, Tạ Thanh Từ đặt bút xuống.

 

Gió lạnh lùa từ khung cửa, rét buốt thấu da.

 

Ấy mà bên bàn còn lò sưởi nhỏ, áo hồ cừu khoác khiến lòng như sôi sục.

 

Cửa nhẹ nhàng đẩy , hương ngọc lan ấm áp tràn ngập căn phòng.

 

Là Thẩm Anh.

 

Nàng lén mua rượu gạo nổi tiếng nhất ở trấn, tươi đưa cho một chén.

 

Tạ Thanh Từ chống cằm, nàng nâng chén rượu, nhấp từng ngụm nhỏ.

 

Hắn nhắc nàng, uống rượu gạo để gió đêm lùa , dễ say lắm.

 

muộn .

 

Nàng say mất .

 

Say mà huyên náo, chỉ mỉm , gì nàng cũng gật đầu: “Được.”

 

"Thật sự thấy nhị lang lắm ?"

 

"Ừm, ."

 

"Nếu lúc nào đó lừa nàng, nàng giận ?"

 

"Không ."

 

"Nếu nhị lang về, rằng vẫn cưới nàng thì ?"

 

"Được thôi."

 

Những lời thì thầm mơ màng của nàng vang lên, như sấm sét nổ vang trong lòng .

 

Thấy mặt đỏ rực, nàng nghi hoặc ghé sát, áp sát lên trán , dường như vẫn đủ.

 

Tạ Thanh Từ dám nhúc nhích, nơi nàng chạm tới như lửa đốt rừng thiêu, giống như một cành ngọc lan đang trồi lên từ n.g.ự.c .

 

Khi tuyết mái ào ạt đổ xuống, ngoài cửa sổ, ngọc lan từng đóa từng đóa nở rộ rực rỡ.

 

Đầu hạ, chim non lén tha quả đào; thu sang, thú nhỏ nơi sơn cốc uống dòng suối mát.

 

Chờ đến lúc Tạ Thanh Từ tỉnh dậy, đầu đau nhức, cổ họng rát bỏng.

 

Cành ngọc lan ngoài cửa vẫn trơ trọi khô khốc giữa mùa đông giá rét.

 

Lò sưởi tắt, rượu nóng còn, chỉ còn một ấm canh gừng nguội lạnh.

 

Hắn khẽ sờ áo hồ cừu , bật tiếng.

 

…Hắn quả thật là bệnh nhẹ.

 

Lại dám vọng tưởng giữa ngày đông, hái một cành xuân.

 

Lúc Tạ Thanh Trì rời nhà, Quảng Lăng vẫn còn mưa thu rả rích; đến khi hồi kinh, nơi đây phủ đầy tuyết trắng.

 

Hai tháng qua, tựa như từng rời xa.

 

Bởi Thẩm cô nương luôn gửi thư, gửi áo ấm, gửi vô món đồ lạ nàng thấy thú vị.

 

Bánh đậu đỏ, bánh màn thầu nhân hạt dẻ, bánh cua muối, thậm chí cả một con ngỗng cổ dài chính hiệu Quảng Lăng cũng nàng gửi tới.

 

Ngay cả Lâm đại nhân — vị Chuyển vận sứ cùng cũng nhịn trêu chọc:

 

"Hoàng thượng chọn cho ngươi bao tiểu thư quyền quý, ngươi đều ưng.”

 

"Nếu để họ ngươi cuối cùng cưới một nàng dâu tham ăn, chắc hẳn sẽ hối hận vì hôm yến tiệc ăn thêm vài miếng bánh sữa."

 

Một vài thị tòng gan lớn cũng hùa theo cợt nhả:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ngay-xuan-den-muon/chuong-5.html.]

 

"Nghe cô nương Ngô quận khéo tay thêu thùa, một chiếc khăn thể thêu mười loài hoa.”

 

"Thế mà Tạ công tử nhà cưới một vị nương tử vụng về, đến tay áo áo ấm mùa đông còn để lọt gió!"

 

Tạ Thanh Trì đưa tay vuốt lớp vải thô của áo khoác , kìm mà cất lời bênh vực nàng:

 

"Áo thế là do . Thêu kín quá thì nóng nực.”

 

"Vả , cưới nàng, để nàng may vá cho ."

 

Trăng lạnh treo cao, soi sáng bến đò Quảng Lăng.

 

Mấy hán tử buôn hàng uống say, lời lẽ chẳng kiêng dè:

 

"Hầu hạ cha chồng, lo việc nhà cửa, rửa chân ngủ giường, sinh con đẻ cái, vì những chuyện thì cưới vợ gì?

 

"Chẳng lẽ cưới về Hằng Nga tiên tử, để mà thờ như như trăng?"

 

Tạ Thanh Trì chỉ lặng lẽ dựa lan can uống rượu, mắt vầng trăng giữa hồ, một lời.

 

bọn họ, trúng tâm sự trong lòng .

 

Chàng quen với sự thiên vị của cha , quen với việc thu dọn hậu quả cho .

 

Tưởng Thẩm cô nương cũng khó chiều như lũ vô trong sòng bạc.

 

Thế mà chiếc quạt tròn, nàng mỉm dịu dàng như tiên tử nơi cung trăng hạ phàm.

 

Nàng chờ về cùng đón năm mới.

 

Nàng nhà thêm nhiều vật dụng, dáng dấp của một mái ấm .

 

Lần đầu tiên trong đời, rời nhà mà đếm từng ngày, mong ngóng sớm trở về.

 

Thấy uống rượu u sầu, Lâm đại nhân vỗ mạnh vai , ha hả:

 

"Làm ? Mấy hôm ngươi còn thao thức, ngóng ngày về nhà. Giờ cập bến chịu xuống thuyền là ?

 

“Chẳng lẽ gần về đến nhà càng thêm bối rối?”

 

Không .

 

Là bởi khi trở Quảng Lăng, nhận một bức họa nàng gửi tới, vẽ chính căn nhà mà từng tha thiết về.

 

Bức họa đó, chỉ liếc qua là nét bút của Tạ Thanh Từ.

 

Trong thư, nàng nhắc đến Thanh Từ, gọi mật là "A Trĩ".

 

A Trĩ vẽ vườn khéo, mắt đồ đạc cũng tinh, tiệm bánh nào là ngon nhất.

 

Rồi đó là thư của Tạ Thanh Từ, câu chữ ngập tràn khoe khoang:

 

Y phục nàng may tinh xảo đến từng mũi kim đường chỉ.

 

Ngay từ đầu, nàng chọn chính là .

 

Cuối cùng là thư của phụ mẫu, chẳng hỏi mạnh khỏe, ăn uống hợp .

 

Chỉ khó xử

 

“Đệ con thật lòng yêu thích Thẩm cô nương. Huống hồ ban đầu chỉ là nhờ con nó bái đường. Chẳng qua con thấy nàng tội nghiệp, mới tự ý quyết định. Nay, là trả nàng cho con, ?”

 

Không .

 

thì thể gì?

 

Nàng thấy A Trĩ vẫn hơn .

 

Giờ nghĩ , trong bức thư cuối cùng nàng gửi, câu “Đại lang, bao giờ trở về nhà?” ở cuối thư…

 

Chắc cũng chỉ là một lời khách sáo mà thôi.

 

Quảng Lăng, ai đợi trở về nữa.

 

Gia yến đoàn viên. Tuyết phủ một dòng sông. Một vò rượu đắng.

Loading...