Tại Tư mặc dù hiểu tiếng Myanmar, nhưng cô cũng chữ Myanmar, ngay cả tên đơn giản nhất cũng nhận , Chu Giác Sơn thể cũng , cho nên khi văn kiện qua cùng quân đội cũng hề lưng với cô.
Không gian trong xe quân dụng rộng rãi, ngay phía , kế bên tài xế một đàn ông trẻ tuổi đang .
Chu Giác Sơn nghiêng về phía , cầm túi giấy kraft ném đến đàn ông , “Thang Văn, lát nữa chép mấy ý kiến sang máy tính, truyền về quân bộ.”
“Vâng.”
Thang Văn ngay lập tức cung kính gật đầu. Người là văn thư bên cạnh Chu Giác Sơn ở trong quân khu, nghiệp trường quân sự chính quy, trình độ văn hóa cao, mấy ngày Tại Tư vô tình thấy một trong quân khu, trong ấn tượng của cô, đối với mệnh lệnh của Chu Giác Sơn luôn luôn là bảo gì nấy.
Làm xong công việc, Chu Giác Sơn vững vàng.
Khóe mắt thoáng qua, phát hiện tầm mắt của phụ nữ vẫn còn dừng ở Thang Văn.
Chu Giác Sơn giận tự uy [5], cầm bút máy màu đen nhét túi áo, tiếng Trung một cách trôi chảy, “ cảnh cáo cô, địa khu bang Kachin nguy hiểm hơn so với bang Shan, nhất cô nên yên phận một chút, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, thể hảo tâm cứu cô đầu tiên, nhưng sẽ xen việc của khác mà cứu cô thứ hai.”
[5] Không giận tự uy: miêu tả một mặc dù tức giận, nhưng vẫn khí chất uy nghiêm.
“…”
Tại Tư chậm rãi ngẩng mặt lên.
Cô hiểu rõ, trong góc của Chu Giác Sơn, là ân nhân cứu mạng của cô, là bồ tát sống giúp cô thoát khỏi lăng nhục.
Tại Tư mặc dù mới tới Myanmar lâu, nhưng đối với địa khu bang Kachin cũng sớm thấy qua…
Bang Kachin ở đông bắc Myanmar, là cửa ngõ phía bắc của Myanmar, là lãnh thổ của Trung Quốc cổ đại [6], từ cận đại đến nay, bởi vì địa thế phức tạp, dãy núi khe sâu vô , đó là lý do vì giao thông đường bộ ở đây vô cùng khó khăn, diện tích địa khu Kachin rơi gần chín mươi nghìn kilomet vuông, đường quốc lộ cao cấp nhất chính là đường nhựa, còn các con đường trong các thị trấn nhỏ vẫn là những con đường đất nguyên thủy nhất, chật hẹp, nhấp nhô, mùa mưa tiện , mùa khô cũng chỉ thể miễn cưỡng cho xe jeep gầm xe cao qua mà thôi.
[6] Bang Kachin ngày xưa là lãnh thổ của Trung Quốc, ở thời Đường là lãnh thổ của nước Nam Chiếu, ở thời Tống là lãnh thổ nước Đại Lý. (Theo chú thích của tác giả)
Mê Truyện Dịch
Ô tô, thậm chí ở nơi còn khó thể trở thành một loại phương tiện thông dụng… Theo hiểu của cô, những năm gần đây, vận tải của Kachin chủ yếu vẫn dựa ngựa và la.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-10-thuong-ta-cua-toi.html.]
Cô gật đầu, nhỏ giọng , “Được, .”
Cô chỉ là cùng Chu Giác Sơn đến một thị trấn nhỏ kẹp ở giữa địa khu bang Kachin và bang Shan – thị trấn Mansi ở cực nam [7] bang Kachin. Chỗ đó cách khu vực quân sự bang Shan kiểm soát gần, nhưng cách thủ phủ bang Kachin xa. Người ở một tòa thị trấn nhỏ xa xôi, tình huống giao thông đường bộ vô cùng khó khăn, Tại Tư còn ngu đến mức định dùng la và ngựa để liều mạng hoặc chạy đua với xe jeep của Chu Giác Sơn…
[7] Cực nam: điểm cuối của phía nam. VD: điểm cực nam của Việt Nam là ở tỉnh Cà Mau.
Cơ hội chạy trốn chỉ một , khi cô tìm biện pháp vẹn , cô chắc chắn sẽ bí quá hóa liều.
Trong buồng xe một hồi yên tĩnh.
Đường núi xóc nảy, đợi đến lúc xe vòng qua một con đường nhỏ gập ghềnh, ánh mặt trời xuyên qua bóng râm của các tán cây chiếu rọi xuống, con đường phía vẻ rộng rãi hơn.
“Đoàn trưởng, phía cách đây một kilomet đang vài trăm miền núi đang chúc mừng lễ hội Ánh sáng.”
Chu Giác Sơn ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên, “Đường vòng.”
… Người ghế phó lái liên lạc qua bộ đàm, các xe vận tải phía cũng đồng thời chuyển hướng, nửa phút , buồng xe rộng rãi một nữa rơi yên tĩnh, mười mấy chiếc xe quân dụng lái đường nhỏ hẻo lánh trong rừng.
Tại Tư tựa cửa xe nhắm mắt nghỉ ngơi, lâu , một vóc dáng nặng nề đè lên hai chân của cô.
Chu Giác Sơn điều chỉnh tư thế, hai tay ôm ngực, nhắm mắt, ngủ say.
“…”
Tại Tư gối đầu lên, cổ họng nghẹn , dám thở mạnh dù chỉ một chút.
Bốn tiếng đồng hồ …
Đến buổi trưa, xe cuối cùng cũng dừng .
Tài xế đầu giải thích, phía sông, cần qua cầu. Thang Văn bổ sung, “Đoàn trưởng, theo tốc độ mắt, đêm nay chúng khó đến thị trấn Mansi, đường bên bờ đối diện hiểm trở, chi bằng chúng ở bên sông tạm thời nghỉ ngơi một chút?”