Chu Giác Sơn cau mày, lên tiếng, ấn nút của cửa sổ xe, vẫn là giúp cô nâng cửa sổ xe lên một chút.
Ô tô qua làng chài, cũng cách gần hồ Inle, thời gian gần tối, đang đuổi kịp nước sông hạ xuống, bãi bùn rộng rãi mênh m.ô.n.g bát ngát, hai bên bờ sông cây cối rậm rạp tươi , nước sông ba quang lân lân, dõi tầm mắt về phía xa, thật ba mặt núi vây quanh, cực kỳ giống dáng vẻ trong tranh phong cảnh.
Xe dừng , Chu Giác Sơn xuống tiên, hồ Inle mặc dù , nhưng bởi vì cách khu vực nội thành gần, ngoại trừ ngày lễ ngày tết, du khách bản địa cũng tính là nhiều.
Mê Truyện Dịch
Trên mặt hồ, thuyền chài lui tới, , ngư dân nơi đều kỹ thuật một chân chèo thuyền nổi tiếng thế giới. Ngư dân một chân quấn mái chèo, một chân ở thuyền, tức là dùng một chân chèo thuyền.
Chu Giác Sơn cầm ống nhòm một chút, thật đúng là phát hiện ngư dân dùng một chân chèo thuyền. Tại Tư kinh ngạc, chú ý tới hai cảnh tượng mới.
— Hòn đảo di động, nhà nổi mặt nước. (Một hình ảnh về hồ Inle t đăng ở C33)
Cô hình như từng thấy qua hình ảnh, nhưng hình ảnh chụp như bên ngoài. Gió mát lướt qua mặt, phảng phất mùi thơm của cây cối, lấp đầy bộ sự trống rỗng trong trời đất, trong hồ, một hòn đảo nho nhỏ dần dần nổi lên khỏi mặt nước, chỉ chốc lát , một lão nhân tóc bạc trắng giống như là đang chèo thuyền, hai tay cầm mái chèo, chèo hòn đảo di động về phía xa hơn.
Các ngư dân tự cấp tự túc, sinh hoạt ở chỗ giống như thế ngoại đào nguyên .
Cách xa huyên náo và chiến loạn, phong cảnh tươi giống trần gian.
Chu Giác Sơn đầu , đưa một tay về phía cô, Tại Tư nghĩ một chút, mím môi, đưa tay đến trong lòng bàn tay dày rộng của đàn ông.
“Không giống cảm giác dạo ở sông Namtu đây.”
“Ừ.”
Tại Tư ngước mắt . Chỉ điều phong cảnh hồ Inle nơi càng thêm bình lặng yên ả, sức hấp dẫn đối với cô càng lớn, phóng tầm mắt , mỗi một hình ảnh, đều giống như đang kêu gọi cô dừng bước một chút.
“Như thế càng giống hơn .”
Chu Giác Sơn lấy một sợi dây thừng. Các binh lính cùng đều ánh mắt, tiến lên cùng bọn họ, gần đây cũng chỉ hai bọn họ, dồn cô đến một cây đại thụ, nắm cổ tay của cô, nhanh chóng quấn quanh hai vòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-114-thuong-ta-cua-toi.html.]
Tại Tư bật , cúi đầu, dựa sát trong n.g.ự.c . Bất tri bất giác, đem chuyện vui của ngày hôm qua bỏ đầu.
“Khi đó cố ý thả em ?”
“Anh sợ em thật sự rong huyết ở mặt .”
Tại Tư giả vờ tức giận, giơ cổ tay lên, theo bản năng đánh . Chu Giác Sơn một tay kìm chặt, kéo đến bên miệng .
Anh cúi đầu, nhắm mắt, dùng đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên bàn tay nhỏ bé của cô, từ đầu ngón tay trắng nõn, cho đến lòng bàn tay mềm mại.
… Cảm giác ngứa truyền đến, cảm giác tê dại ngừng, Tại Tư co . Hai mắt , chậm rãi, cách giữa hai sống mũi càng lúc càng gần.
Anh hôn cô, hai từ từ trượt xuống, ngã xuống trong bụi lau sậy ở ven sông.
Một buổi chiều dài thư thả thoải mái, ngọn núi bên , mặt trời càng thấp hơn, màu đỏ như máu, phản chiếu một làn ánh sáng tráng lệ đến chói mắt, từ cửa sông thẳng đến bên cạnh bụi lau sậy ở phụ cận.
Một lúc lâu, Chu Giác Sơn chống lên, dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Tại Tư, “Em từng qua Mandalay ?”
“Ừm.”
“Vậy em từng thấy cầu U Bein [4] ?”
[4] Cầu U Bein: là một cây cầu gỗ nối liền hai bờ của sông Taungthamna, tại ngoại ô cố đô Mandalay, Myanmar. Cầu U Bein là cây cầu gỗ dài nhất và lâu đời nhất thế giới. Cầu U Bein là một trong những nơi ngắm hoàng hôn nhất thế giới.
“Chưa.”
Tại Tư qua gần đó, cũng từng dự định , thế nhưng nơi đó là địa điểm mà các cặp đôi yêu thường , lúc đó cô còn độc , cảm thấy phong cảnh hợp, nên cũng .
Hơn nữa, ở cảnh nội Mandalay, ngoại trừ cầu U Bein, còn nhất định nhắc tới một cảnh điểm khác – cây Thái Dương [5]. Cây Thái Dương cùng cầu U Bein cũng xem như là tồn tại một thể, cầu U Bein nhất chính là thời điểm mặt trời lặn, mà thời điểm mỗi ngày mặt chời chiếu xuống, ánh chiều tà đều treo ngọn cây, cho nên cây đó liền đặt tên là cây Thái Dương. Gốc cây Thái Dương đó từng vô xuất hiện bên trong những hình ảnh phong cảnh ở nước ngoài, nhưng thật là một gốc cây teak c.h.ế.t gần một trăm năm, nhưng vẫn luôn sừng sững ở bên bờ sông đổ thối rữa, đến bây giờ liền trở thành quang cảnh nổi danh nhất ở địa phương.