Trong lòng Tại Tư lẩm bẩm, nhúc nhích.
Chu Giác Sơn nhịn , lông mày cau chặt thành chữ xuyên, “Lập tức đến giờ cơm , rốt cuộc cô ?”
Cô vội vã đồng ý, cúi đầu, đưa một bàn tay nhỏ bé trắng ngần, nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay của .
Trong nháy mắt nắm chặt, khom lưng, từ trong xe lấy một sợi dây, nhanh chóng quấn quanh, cột chặt hai cổ tay cô cùng một chỗ.
“…”
Tại Tư ngẩng đầu cẩn thận dò xét , “ sẽ chạy loạn .”
Vùng phụ cận chỗ đều là cỏ hoang, thể thấy cũng đều là dân binh và dân tộc Shan tiếng Trung, cô thể chạy chứ, ngộ nhỡ gặp mấy tên lưu manh thô lỗ, thì chừng kết quả càng thảm hơn so với bây giờ.
Chu Giác Sơn đồng ý, lông mày nhíu , thắt nút song khấu [1], “Cô suy nghĩ nhiều , là đoàn trưởng quân khu bang Nam Shan, quân hàm Thượng tá, công tác ở bên ngoài bất cứ lúc nào cũng thể ám sát, trói cô, là dự tính nhất, một khi gặp nguy hiểm cần tiên giúp ngăn cản đầu đạn và mảnh vỡ hỏa lực.”
[1] Nút song khấu: là cách thắt nút thủ công truyền thống của Trung Quốc từ thời xa xưa, bởi vì ở chính giữa hai móc cài nên gọi là song khấu.
“…”
Tại Tư ngây , trừng mắt, đôi môi mềm mại còn lén lút mấp máy hai .
Chu Giác Sơn liếc cô một cái.
“Cô ?”
“…” Quả thật hình như cô nhiệm vụ .
“Vậy thời điểm lúc cô cầm c.h.ặ.t t.a.y thả thì đang nghĩ gì?” Khóe miệng Chu Giác Sơn như .
Tại Tư cúi đầu, gì…
Chu Giác Sơn đợi vài giây, đột nhiên dùng sức kéo phụ nữ ở trong xe , mạnh mẽ chen ở cửa xe, hai bắp đùi rắn chắc kẹp lấy cô, “Cô cũng muộn .”
Anh cúi đầu, ánh mắt thâm sâu, đôi môi dán sát bên tai cô chuyện.
Mặt của Tại Tư chút nóng.
Cô đỏ mặt né tránh, nhưng hai cổ tay cô trói , mặc dù đẩy vài cái, nhưng vẫn thoát khỏi tầm mắt của đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-12-thuong-ta-cua-toi.html.]
Xung quanh ai, Chu Giác Sơn hiếm khi yên lặng cô một hồi, hơn nửa tháng mới phát hiện, phụ nữ mắt da dẻ trắng, xương quai xanh sâu, cổ thon dài tinh tế, một khi cảm thấy thẹn thùng thì dễ đỏ mặt, một đường từ cổ đến tai đều ửng đỏ.
Rất , là một phụ nữ đơn thuần.
Chỉ là bộ dáng của cô, nếu bất kỳ một đàn ông Myanmar nào thấy, chín phần cũng nhịn cô…
Chân mày Chu Giác Sơn khẽ động, đột nhiên thoát , vẻ mặt nghiêm chỉnh, đầu về phía núi non trùng điệp cách đó xa.
“Đi gần chỗ một chút, chỗ ở tương đối an , xa hơn lẽ sẽ rắn, huyết thanh kháng nọc rắn trong quân đội khan hiếm.”
Mê Truyện Dịch
Tại Tư hoang mang gật đầu, xoay , dùng mu bàn tay sờ lên gò má ửng đỏ. Chu Giác Sơn hề đợi cô, dắt tay cô bước nhanh, cô cau mày, chỉ thể tập tễnh gắng sức theo.
Tài nguyên lâm nghiệp ở Myanmar dồi dào, khắp nơi đều thể thấy đất đỏ và rừng lá rộng, tới gần bờ đê, đất đai tơi xốp, khí ẩm ướt, cô theo băng qua rừng cây, bộ dọc bờ sông hóng gió, quần áo cũng bay lên, giống như là thổi bay cả .
Ngay phía một tảng đá, xuống chút nữa thấp thoáng thể thấy một cái thuyền nhỏ vải bố che .
“Muốn chèo thuyền ?”
Chu Giác Sơn nghiêng đầu hỏi cô.
“Không cần, cảm ơn, chèo thuyền.” Thực Tại Tư chèo thuyền, nhưng kỹ năng bơi lội của cô , cô sợ vạn nhất thuyền chọc giận Chu Giác Sơn thì đàn ông sẽ ném cô xuống sông.
Chu Giác Sơn khẽ một tiếng, nghỉ chân tại chỗ, “Hóa ở quốc gia của cô đều là phụ nữ phụ trách chèo thuyền ?”
“Ừ?”
Tại Tư ngửa đầu .
Chu Giác Sơn nhún vai, tìm một tảng đá ở phụ cận xuống, phong cảnh bên bờ sông ở bang Bắc Shan khá , bầu khí trong lành, thích hợp để chấn chỉnh trang , nghỉ ngơi lấy sức.
Toàn bộ bờ sông nhô phía ngoài như hình bán nguyệt, Chu Giác Sơn vặn đưa lưng về chỗ mới qua, gió mát bên bờ sông thổi mặt, mùi vị cây cỏ tự nhiên thấm trong ruột gan, đôi mắt về phương xa, tùy ý ngắm nghía cái bật lửa lấy từ trong túi quần.
Tại Tư liền yên lặng phía .
Sóng mắt cô khẽ động.
Nhân cơ hội, len lén liếc mắt cái thuyền nhỏ , cúi đầu xuống dây thừng đang cột cổ tay hai .
Thật , nửa tháng trở đây, cô bao giờ buông tha ý nghĩ chạy trốn, mỗi một buổi tối, cô đều trằn trọc trở , nghĩ tới vô loại phương pháp rời khỏi chi quân đội , chỉ tiếc lúc sinh hoạt ở quân khu bang Nam Shan thì cô kẹt ở trong quân doanh [2], đối với cảnh vùng phụ cận thì gì cả… Thế nhưng tình huống hôm nay khác, hôm nay cô theo Chu Giác Sơn một đường lên phía Bắc, còn thể binh lính báo cáo những thôn trại và thị trấn qua.