Bây giờ Ngô Tứ Dân gặp chuyện may, trái mặt đổi sắc tim đập nhanh, im lặng ở khu tiếp khách tầng, ăn bít tết uống rượu vang.
Chân mày của Chu Giác Sơn nhíu , lạnh lùng , “Hai con ch.ó xứng trong Trung đoàn của .”
Dứt lời, móc 92G bên hông, nhắm ngay trần nhà nổ súng, “Trung đoàn 3 tập hợp!!”
Phùng Lực vội vã để ly rượu xuống, chạy chậm đuổi kịp Chu Giác Sơn.
Ngoài cửa, gạt một đám đông nghìn nghịt, nhiều cán bộ chiến sĩ cấp thấp nhất và nhân viên y tế Ngô bộ trưởng gặp chuyện may, sớm tuyệt vọng chạy tới. Chu Giác Sơn ở bậc thang, phóng tầm mắt … Biển tấp nập, lộn xộn nhốn nháo, nhiều gương mặt đều quen thuộc.
Các cán bộ chiến sĩ thấy Chu Giác Sơn, an lòng, theo bản năng liền tràn qua bên .
Miêu Luân và A Đức, A Chính phụ trách duy trì trật tự, bác sĩ Trần ở nhất, “Chu đoàn trưởng, xe cứu hỏa núi!”
“ , trong gara của quân khu năm xe bồn chở nước nông nghiệp dự phòng, tìm lái , còn s.ú.n.g nước và pháo nước [3], thêm một máy bơm nước, những thứ như đều thể sử dụng.”
[3] Pháo nước: là một thiết b.ắ.n dòng nước tốc độ cao. Thông thường, một khẩu pháo nước thể cung cấp một khối lượng nước lớn, thường là hàng chục mét. Chúng sử dụng trong chữa cháy, rửa xe kích thước lớn, kiểm soát bạo loạn và khai thác mỏ.
Có binh sĩ còn đưa vấn đề, “Thế nhưng lửa quá lớn, sợ rằng sắp cháy tới rừng cây núi.”
“Vậy thì tìm thêm năm trăm binh lính đào mương phòng hỏa, xây tường phòng hỏa!”
Sau khi trải qua sự kiện Khang tẩu ở thị trấn Daren, Chu Giác Sơn kinh nghiệm ứng phó với hỏa hoạn cháy rừng.
Thế lửa càng lúc càng lớn, tìn huống vô cùng cấp bách, một giây cũng thể trì hoãn, Thang Văn và Phùng Lực vội vàng tổ chức nhân lực, chia thành các tiểu đội, dựa theo chỉ thị của Chu Giác Sơn, nhanh chóng bắt đầu hành động.
Mê Truyện Dịch
Chu Giác Sơn vén tay áo lên, nhận lấy một cái xẻng, leo lên một chiếc xe jeep quân dụng, khóe mắt lướt qua gương chiếu hậu, đúng lúc thấy Tại Tư đang ở phía xe của .
“Em đừng tới, lửa mắt.”
Anh hạ cửa sổ xe xuống, ló đầu ngoài.
Tại Tư vội vàng chạy tới, ôm thật chặt cổ của . Bờ sông đối diện, đám cháy đang hừng hực, khói đen cuồn cuộn, theo gió tán loạn khắp nơi, đến gần một chút, sẽ khiến sặc thở nổi.
Cô hít hít mũi, trong đôi mắt ướt nhẹp, “Em lo lắng cho , em sợ sẽ xảy chuyện, em chỉ tình hình một chút thôi, em sẽ đến gần hiện trường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-169-thuong-ta-cua-toi.html.]
Chu Giác Sơn như nghẹn ở cổ họng, chôn sâu khuôn mặt trong tóc của cô, “Anh , em , nơi quá nguy hiểm, để Tống Diễn dẫn em trở Trung Quốc.”
Tại Tư dùng sức lắc đầu, “Em .”
“Em đáp ứng .”
“Bây giờ em đổi ý .”
Chu Giác Sơn kéo cô , Tại Tư trong nháy mắt ôm .
“Không , Chu Giác Sơn, em đổi rời nữa, em thực sự chấp nhận .” Tại Tư lóc thảm thiết ngừng, cô vốn tưởng rằng cô kiên cường, cô vốn tưởng rằng cô thể chịu , nhưng mà chuyện thật sự xảy , cô mới phát hiện hóa kiên cường của bản cũng chỉ là một lớp vỏ giấy tồn tại, thật cô yếu đuối, cô khó chịu, tim của cô đau đau.
Đã từng, cô vì buộc phận thực sự của Triệu Tuấn, đ.â.m một d.a.o , thế nhưng lúc đó cô cảm thấy đau, hơn nữa cô rõ chỉ cần ở bên cạnh cô, cô tuyệt đối sẽ chết.
bây giờ, cô thật sự đau, đau đến mức thể nào hít thở…
Cô cảm giác giống như một gốc cây đại thụ sống ở trong cánh đồng hoang, cùng cánh đồng hoang nương tựa lẫn , để cho cô , tương đương với đem cô nhổ tận gốc.
Gốc rễ, cành nhánh đều chặt đứt.
Không ai thể giúp cô, cũng ai sẽ bằng lòng giúp cô.
Cô từng cô đơn quá lâu , cô qua đời từ ba năm , cô với Triệu Tuấn mới nhận lâu, thật , vẫn cô ở Trung Quốc cũng gia đình, nơi đó đối với cô chỉ là một địa phương trống rỗng mà thôi, Chu Giác Sơn đối với cô mà , mới thực sự là chỗ dựa và gia đình.
Rời khỏi , cô sẽ sống nổi, cô thật sự sẽ sống nổi…
“Để em ở , em cầu xin …”
Tống Diễn vặn , Chu Giác Sơn đẩy Tại Tư .
“Đưa cô ! giao cô cho !”
Chớp mắt, Chu Giác Sơn nhẫn tâm cắn răng một cái, một cước đạp chân ga, ngay cả cơ hội cáo biệt cũng cho cô, đổi ngược một vòng, chỉ còn dư một khu phố vắng vẻ.