Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Thượng Tá Của Tôi - Chương 177: Thượng Tá Của Tôi

Cập nhật lúc: 2025-07-03 02:12:27
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô quá ngu ngốc…

Quá ngu ngốc…

Cô quả thực ngu ngốc thái quá. Cô nãy vẫn tưởng rằng đó là chứng cứ xác thực mà Triệu Tuấn lưu khi điều tra Chu Giác Sơn và Hồ Nhất Đức âm thầm cấu kết.

Hiện tại cô lo lắng cho an nguy của , cô chỉ sợ Chu Giác Sơn gặp nguy hiểm. Bây giờ một sâu hang cọp, sai một bước, sẽ nguy hiểm đến tính mạng, “Triệu Tuấn, ông sẽ g.i.ế.c Chu Giác Sơn đúng ? Ông cho , ông cùng Hồ Nhất Đức giữa hai rốt cuộc là tồn tại quan hệ lợi ích gì?”

thể chạy thoát nữa , cô đối với cũng sẽ tạo thành bất cứ uy h.i.ế.p gì. Cho dù là ai chết, cô cũng c.h.ế.t một cách minh bạch.

Triệu Tuấn trả lời đúng trọng tâm, “Lão Đàm mất tích, hai đứa vẫn tìm ?”

.”

Tại Tư chậm nửa nhịp mới phản ứng .

“Con thời gian thể đoán xem, là ai đào đường hầm ở quân khu Nam Shan, còn xé rách bản đăng ký trong kho vũ khí quân hỏa.”

“Đều là ông?”

“Chu Giác Sơn nhất định đoán .” Đường hầm , là Triệu Tuấn lừa gạt vài thế lực, đến Nam Shan Chu Giác Sơn một ngày, cũng chính là buổi tối Cao Hán mời Chu Giác Sơn ăn cơm thì đào xong đường hầm.

Nửa năm , ngay từ thời điểm Chu Giác Sơn mới tới quân khu Nam Shan, tin tưởng Triệu Tuấn thừa, bản đồ bộ quân khu bang Nam Shan, kết cấu bên trong, điểm mù của thiết theo dõi, vẫn đều là từ chỗ Chu Giác Sơn rơi tay của Triệu Tuấn.

Cho nên, đây cũng chính là vì , mặc dù Triệu Tuấn binh lính bên trong quân khu, thể tránh chính xác bộ thiết theo dõi và camera, trong lúc thần quỷ , đào một đường hầm, cướp lão Đàm, như thường.

Trong im lặng, Triệu Tuấn vỗ vỗ tay lên.

“Con đủ nhiều .”

Dứt lời, ông móc từ trong túi một cái khăn tay coi như sạch sẽ, xổm đất, vo hai cái, nhét trong miệng Tại Tư.

Trên khăn tay hình như dính một chút thuốc mê đặc biệt của Myanmar, Tại Tư mới hít , liền cảm thấy đầu nặng trĩu, mệt mỏi ngủ.

Trước mắt cô là một màu trắng, sắc trời càng u ám, bên trong phòng, bật đèn, một mảnh yên tĩnh dài dòng qua , gian bốn phía giống như là tan vỡ, giống như chân trời màu xanh xám núi cao cắt rời, giống như dòng sông chảy xiết mặt đất chắn ngang chặt đứt.

Trong lúc mơ màng, cô mặt đất, Triệu Tuấn ôm cô, thả tới góc giường.

Cô giãy giụa, dùng một chút ý thức cuối cùng của bản , Triệu Tuấn ở mắt.

Thật , cô còn một vấn đề cuối cùng đáp án.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-177-thuong-ta-cua-toi.html.]

Mê Truyện Dịch

— Vì , vì Triệu Tuấn nếu rõ Chu Giác Sơn là vùng cảnh sát phái tới bắt ông , nhưng liên hợp với Hồ Nhất Đức, tiên diệt trừ Chu Giác Sơn…

Tối hôm đó, Chu Giác Sơn bận việc dẫn cứu hỏa, rảnh để ngoài.

Anh vẫn liên lạc với Tại Tư, cũng thấy bóng dáng của Triệu Tuấn, trong lòng càng ngày càng gấp. Bất đắc dĩ, lén lút phái Thang Văn và Phùng Lực gần đây tìm Tại Tư cả một buổi tối, cuối cùng, mặc dù thể tìm thấy Tại Tư, nhưng ở trong hầm trú chân núi, tìm chiếc xe cô trộm từ chỗ Tống Diễn.

“Người hẳn là sẽ ở gần đó, trại tử phụ cận tìm tiếp.”

“Vâng.”

Phùng Lực và Thang Văn dẫn đội ngũ phân công hành động, tìm từng thôn trại chân núi, thế nhưng kỳ quái, chính là thể hỏi thăm chút tin tức nào liên quan đến Tại Tư.

Đêm khuya, Chu Giác Sơn vội vàng hội họp cùng đoàn .

Phùng Lực và Thang Văn sắc mặt của Chu Giác Sơn, “Đoàn trưởng, ngài về nghỉ ngơi .”

mệt.”

Anh dứt lời, đúng lúc gặp bẫy rập mà thợ săn phụ cận đào , một chân suýt nữa đạp hụt.

Phùng Lực và Thang Văn , cùng tiến lên khuyên nhủ, “Ngài mau trở về thôi.”

“Cmn đều quản !”

Chu Giác Sơn lạnh lùng quát lên, cả kiệt sức, cả đêm ngủ.

Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm , khi gõ cửa vô ngôi nhà, một đứa bé bốn năm tuổi ở trại Hurai vô tình lỡ miệng, “Không một chị gái, là hai chị gái.”

Cha của đứa bé liền vội vàng che miệng con .

Chu Giác Sơn kéo đứa bé qua, xổm xuống, “Hai chị gái ?”

“Bị lái xe mang .”

“Xe như thế nào?”

“Có lều vải lớn màu xanh lá cây, cao, rộng.”

Chu Giác Sơn lập tức thẳng lên, chỉ huy Phùng Lực và Thang Văn, “Hỏi xem trong quân khu mất chiếc xe jeep nào , dựa theo định vị theo dõi của GPS, nhanh!”

Mấy trở quân khu, loại bỏ từng chiếc xe ở trong phạm vi, cũng cần một thời gian nhất định.

Loading...