… Điều kiện, còn điều kiện gì.
Anh híp mắt, đột nhiên biến sắc, trầm giọng , “Giúp!”
“Vậy là đúng .”
…
… Nếu như đời thật sự thiên đường vĩnh cửu, thì những từng trải qua gian khổ trong cuộc sống, sẽ cảm giác tuyệt vọng sâu sắc như ?
… Lại nếu như đời thật sự âm tào địa phủ, những vì sống sót mà giẫm đạp lên sinh mệnh của khác, tội ác của bọn họ, mấy chục năm , đến cuối cùng liệu thể xét xử công chính vô tư ?
Tại Tư rơi lệ, cả vô lực mềm nhũn, Chu Giác Sơn ôm chặt cô, hai dựa cửa xuống.
Anh một tay che miệng của cô , giương bàn tay hình vòng cung, năm ngón tay gắt gao dùng sức, bóp hai bên gò má của cô. Tại Tư đến run rẩy, cô ngừng nức nở, n.g.ự.c sắp thể hít thở.
Cô thể thành tiếng.
Ngoài cửa còn đến .
Mưa rơi tầm tã, một tia chớp màu đỏ xẹt ngang bầu trời màu xanh đậm, trong nháy mắt ánh sáng mạnh mẽ chói mắt b.ắ.n chiếu sáng trời đất vạn vật, Chu Giác Sơn chằm chằm đám ngoài cửa sổ, môi mỏng dán sát bên tai cô nhẹ giọng an ủi, “Tại Tư, bây giờ là lúc bi thương.”
Buổi chiều .
Vụ án Hồ Nhất Đức còn giải quyết.
Tại Tư bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng lau nước mắt, ngẩng đầu , “Vừa nãy, em giam ở trong gian phòng , cuộc trò chuyện của Hồ Nhất Đức và một tên mã tử. Bọn họ từ chỗ Ngô Tứ Dân phát hiện phận của , thể tiếp tục ở Nam Shan, , tình cảnh hiện tại của nguy hiểm hơn bất cứ ai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-180-thuong-ta-cua-toi.html.]
Người trong trại tử , đơn thuần là quân nhân nữa , bọn họ giống như thế lực xã hội đen, tội ác tày trời, g.i.ế.c chớp mắt. Ở địa phương chịu kiểm soát của pháp luật, quân đội nắm cảnh sát trong tay, một khi vài thế lực truy đuổi chặn đường Chu Giác Sơn, cảnh sát Nam Shan cũng sẽ giúp bọn họ.
“Anh , nhưng thể như .”
Chu Giác Sơn cúi đầu, hai tay nâng mặt của Tại Tư, dùng bụng ngón tay cái lau nước mắt hai bên má của Tại Tư.
“Anh , ở thì thể những gì?”
Hồ Nhất Đức phận của Chu Giác Sơn, Ngô Tứ Dân bắt, bộ binh quyền của Nam Shan đều rơi tay của Hồ Nhất Đức. Hồ Nhất Đức nắm chặt quyền lực, sẽ ai tin lời của Chu Giác Sơn, giống ngày , cho dù là Phùng Lực và Thang Văn một khi phận cảnh sát của , bọn họ cũng đều sẽ lựa chọn ở phía đối lập Chu Giác Sơn.
Tại Tư ôm Chu Giác Sơn, hai mắt đẫm lệ, gần như dùng giọng điệu cầu khẩn thỉnh cầu rời cùng cô.
Chu Giác Sơn cắn răng, đẩy Tại Tư , lòng bàn tay nắm chặt bả vai gầy tinh tế của Tại Tư, “Tại Tư, với em giống , là Myanmar, sinh và lớn lên ở nơi . Anh điểm mấu chốt của nơi là ở . Anh túc, ma túy ở nơi , thể tiếp tục bỏ mặc nữa, cải cách, thể tránh khỏi đổ m.á.u hy sinh.”
Chu Giác Sơn lúc nhỏ, nhớ rõ ràng, thời điểm năm sáu tuổi, với , bởi vì công trong gia đình hút ma túy quá liều, xuất hiện ảo giác, đem con gái sống nương tựa với , đặt ở bàn ăn trong phòng bếp, cắn đến chết.
Anh túc, đối với Myanmar mà ý nghĩa như thế nào?
Mê Truyện Dịch
Có lẽ ở thế kỷ , còn thể xem như một con đường tiền tài giàu của một ít , nhưng đến thế kỷ , tổng cộng 48 quốc gia và địa khu ở châu Á đều đang dựa khoa học kỹ thuật và văn hóa để phát triển, chỉ riêng Myanmar, vẫn sống ở con đường cũ của thế kỷ , gặm nhấm khoái cảm hư vô mà ma túy mang tới cho bọn họ.
Ban đầu Chu Giác Sơn lựa chọn quân nhân, thuần túy là bởi vì Triệu Tuấn, ông khiến từ một tên lưu manh tính cách lười biếng, đổi , trở thành một quân nhân.
Anh mới tham gia quân ngũ lâu, ba bởi vì động đất mà qua đời, Chu Giác Sơn bỗng nhiên nơi nương tựa, chỉ thể dựa huấn luyện và chiến đấu thực tiễn ngày qua ngày để tiêu phí thời gian, buông thả, sống mà mục đích, cũng là Triệu Tuấn thức tỉnh .
Ông quân nhân hoặc cảnh sát đều sẽ hoài nghi như , sẽ nghi ngờ bản , hỏi tại dùng sự hy sinh của bản để bảo vệ khác, hơn nữa cũng ai từ khi sinh mang sắc thái hùng. Nếu như tình nguyện, thể lựa chọn buông tha. Thế nhưng một khi lựa chọn rời , mang theo nỗi nhục của quân nhân. Trên đời , chỉ hai loại thể để tâm đến nỗi nhục , một loại là hèn nhát năng lực, một loại là vô học mất trí.