…
Tại Tư mỗi ngày rảnh rỗi phát hoảng, hơn nữa cô tiếng Myanmar, bộ trong thôn cũng chỉ Thang Văn và vợ thôn trưởng thể miễn cưỡng trao đổi với cô vài câu, nhưng bọn họ gần đây vẻ cũng bận rộn, cô việc gì để , cuối cùng, cô chỉ thể cả ngày canh giữ ở cửa phòng trúc, nâng má ngẩn , ngày qua ngày, coi chừng sinh hoạt của một mảnh trời nhỏ đỉnh đầu.
Cô sinh hoạt ở trong thôn cơ bản tương đương với một câm.
Nghe hiểu , nhưng thể .
Mê Truyện Dịch
Không giao tiếp cùng trao đổi của bình thường, hơn nữa còn nhất định đem tất cả những suy nghĩ chôn ở trong lòng.
Có học một chút tiếng Myanmar , thế nhưng bắt đầu học một môn ngôn ngữ thì dễ mà thì khó…
“Vâng, đoàn trưởng. Vâng, trong thôn chuyện gì, ngài yên tâm .”
Chạng vạng, Thang Văn mới bàn ăn, thì một cuộc điện thoại gọi đến, xung quanh một chút, lập tức chống nạng rời khỏi chỗ , trốn ở một con hẻm bí mật ngoài bức tường nhận điện thoại.
Người đàn ông ở đầu dây bên tỏ rõ ý kiến, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Anh đang ở khu vực công cộng, bối cảnh ầm ĩ, cách đó xa, trăm tên lính lục quân vũ trang đầy đủ đang từ bên cạnh đều bước qua, từng bước chân đều nhịp. Nữ binh phụ trách tiếp đãi đưa cho một ly cà phê, Chu Giác Sơn thuận tay tiếp nhận, để xuống, uống.
“Người phụ nữ ? Có bỏ trốn ?”
Tuần , theo cô đến bờ sông tản bộ, Du Tại Tư bịa chuyện lừa gạt vệ sinh, đủ loại sự tình vẫn còn sờ sờ mắt, gần một tháng, Chu Giác Sơn thấu cô, sự tín nhiệm của đối với cô còn bao nhiêu, lời hứa hẹn của cô với càng độ tin cậy.
Thang Văn ngẫm , “Không , Du tiểu thư gần đây đều an phận, yên tĩnh, ít chuyện, cũng chạy loạn, ngoại trừ ba bữa cơm và ngủ, phần lớn thời gian đều ngây ở trong sân.”
Thang Văn rõ, Chu Giác Sơn lưu mục đích rõ ràng, một là dưỡng thương, hai là theo dõi.
Mặc dù lưu trong thôn trại phần lớn là thương binh, nhưng cũng đều phận của Tại Tư, hơn nữa thôn dân trong thôn vụng trộm báo tin, mấy trăm ánh mắt đồng thời chằm chằm cô, cho dù cô chạy cũng chạy đến .
Chu Giác Sơn cúi đầu, trầm mặc trong giây lát, bưng ly cà phê lên, gì.
Vừa vặn, một đạo bước chân nhẹ nhàng đang tới chỗ Thang Văn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-29-thuong-ta-cua-toi.html.]
Tại Tư lòng, hôm nay ban cấp dưỡng canh cá diếc, trong thôn những binh lính thương từng từng ăn như hổ đói, ăn một bữa cơm giống như đánh giặc, mắt thấy canh cá cũng sắp uống hết.
“Thang Văn, It ‘s time for dinner!”
(Thang Văn, nên ăn cơm tối.)
Trung Quốc câu châm ngôn, ăn cơm tích cực suy nghĩ vấn đề. Vết thương chân còn khỏe, tuổi tác lớn, chính là cần nhân cơ hội ăn nhiều một chút, chăm sóc bồi bổ cơ thể thật mới .
“Cúp.” Giọng quen thuộc truyền ống điện thoại di động. Chu Giác Sơn trầm giọng, ánh mắt thâm sâu, để ly cà phê xuống.
Thang Văn lập tức lệnh, ấn xuống nút kết thúc, xoay , vội vội vàng vàng cất điện thoại di động trong túi quần.
Lúc Tại Tư xuất hiện ở cuối con hẻm, ước chừng cũng chỉ chậm hơn 0.1 giây so với động tác cất điện thoại di động của Thang Văn. Cô thấy điện thoại di động của Thang Văn, nhưng thấy động tác nhấc tay khỏi túi quần, bên sườn túi quần rộng rãi nhô hai góc nhọn nho nhỏ, cách xa…
Con ngươi đen nhánh ở trong đôi mắt xoay tròn.
“Cậu ở đây gọi điện thoại?”
“Không .”
“Cậu đang gọi cho Chu Giác Sơn?”
“Không .”
Thang Văn liên tục phủ nhận. Vụng trộm lặng lẽ cắn chặt hàm răng, cmn, phụ nữ thông minh như ? Hắn rõ ràng diễn chê mà.
“…” Tại Tư mỉm , nở nụ nhàn nhạt. Cô liền đoán , Chu Giác Sơn cũng mất liên lạc, chẳng qua là giống như lúc rời , thông báo cho tất cả , nhưng hề thông báo cho cô, trong thời gian ở đây, cũng thể sẽ liên lạc với , nhưng cũng sẽ liên lạc với cô…
Không cho cô, thể cũng lợi cũng hại, dù phận của cô cũng là phóng viên chiến trường, hành động quân sự giữa hai bang bất kể là xuất phát từ góc độ nào, cô tự nhiên vẫn là càng ít càng …
Tại Tư mím môi, sóng mắt khẽ động, nhún vai, tiếp tục , “Chu Giác Sơn vài ngày, là văn thư của , nếu như thật sự liên lạc với thì thể yên ở đây.”