[8] Bạch câu quá khích: ẩn dụ thời gian trôi qua nhanh.
Sau cùng, vẫn là Chu Giác Sơn dời ánh mắt , ho khụ một tiếng, Tại Tư chút tự nhiên tới bên cạnh bàn cửa sổ, cô nhấc bình lên, rót một chén , khẽ uống một ngụm, cẩn thận liếc ở phía .
“Anh tìm …”
“Ừ.”
Chu Giác Sơn móc bật lửa , châm điếu thuốc lá. Gần đây thấy cô liền cảm giác nóng phát hoảng.
“Trả cô.”
Anh cầm lên quyển vở da bò ở giường, thuận tay đưa tới.
Tại Tư để chén xuống, chậm rãi qua, nhận lấy quyển vở trong tay , cô để tay tỉ mỉ lật qua một , hóa là quyển nhật ký của cô, chỉ là bìa ngoài ban đầu hình như hỏng, Chu Giác Sơn giúp cô bọc một lớp.
“…”
Cô , thôi.
“Muốn cái gì?” Chu Giác Sơn cúi đầu hút một thuốc.
Cô chỗ bên , cẩn thận tới, xuống, “Cảm thấy thần kỳ.”
“Chỗ nào?”
“Vậy mà thật sự thể hiểu tiếng Trung, hơn nữa giống như hết sức thông thạo.”
Cô cho rằng là một ngoại quốc, thể tiếng Trung rõ ràng, thể hiểu tờ giấy nhỏ cô lưu hôm cũng lợi hại.
Thế nhưng trong quyển nhật ký , bây giờ nhiều ghi chú và ký hiệu, khi còn bé cô chữ cẩu thả, mấy lời cô lên cũng thấy kỳ cục, nhưng xem quyển nhật ký của cô hiển nhiên là xem hiểu hết, hơn nữa nét chữ lưu còn rõ ràng lưu loát.
“Cái là đúng ?”
Cô chỉ một dòng chữ bằng bút máy lưu bên rìa quyển nhật ký, cô qua văn tự bằng chữ Myanmar, chính là bút pháp như , mạnh mẽ, sắc bén.
Chu Giác Sơn gật đầu, nhẹ một tiếng.
“Cô cái gì?”
“ cảm thấy thật sự đơn giản, rốt cuộc lai lịch của là như thế nào?”
“Cô đoán xem.”
“ đoán .”
Nếu như cô đoán thì lẽ cô thể lên vị trí của .
Tại Tư lẳng lặng , hề chớp mắt, quyển nhật ký trong tay cũng đôi tay nhỏ bé trắng nõn của cô siết chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-40-thuong-ta-cua-toi.html.]
“ chính là một quân nhân.” Chu Giác Sơn ngoài cửa sổ, “Cô yên tâm theo , những cái khác nhất là nên ít tò mò ít xen .”
Anh rõ cô là phóng viên chiến trường, lòng hiếu kỳ lớn, thế nhưng nhiều chuyện cũng là càng nhiều càng .
“…”
Tại Tư hờn dỗi rũ mí mắt xuống. Yên tâm… Cô cũng yên tâm, thế nhưng ngay cả là ai cô cũng , mỗi ngày đều sống ở ranh giới sinh tử, cô yên tâm thế nào.
Lính gác tầng đổi tốp, Chu Giác Sơn thoáng qua thời gian, dậy xuống tầng.
“Này.”
Tại Tư nắm lấy ống tay áo của Chu Giác Sơn.
“Còn việc?”
Tại Tư buông , chỉ chỉ nhật ký của , “Tấm ảnh kẹp ở trong đây ?”
Có một tấm ảnh một tấc, cô giữ nhiều năm, chẳng lẽ ném ?
Chu Giác Sơn cau mày xoay , đưa điếu thuốc ngậm lên miệng, hai tay cho túi.
Mê Truyện Dịch
Tấm ảnh?
“Tấm ảnh nào?”
Chu Giác Sơn ngậm điếu thuốc yên tại chỗ.
Tại Tư ngửa đầu .
Hai mặt đối mặt một hồi, biểu cảm của giống như ngày thường, vô ba vô lan [1], từ đầu đến cuối luôn yên, ánh nắng nhẹ xuyên qua mành trúc và cửa sổ nhỏ, bao phủ bờ vai dày rộng của , phác họa hai cánh tay rắn chắc của .
[1] Vô ba vô lan: sóng gió gì cả, bình tĩnh.
Anh cô một cái, khe khẽ nhướng mày.
Hoàn là vẻ mặt như thường giống như từng qua thấy qua.
Tại Tư nghĩ một chút, ánh mắt chậm rãi lướt xuống một chút, giọng thoáng chút buồn bã cùng tiếc nuối, “Quên , …”
Dù cũng đều là chuyện qua.
Tấm ảnh nhỏ, cũng khó thấy, cũng trách cô giữ gìn , lẽ là ngay từ lúc đường trói đến quân khu cô cẩn thận rơi mất, hoặc cũng thể khác nhét chỗ nào đó.
Chu Giác Sơn Tại Tư.
Cô gái nhỏ cúi đầu, . Một tay cô cầm ở mép quyển nhật ký, ngón trỏ tay còn cẩn thận vuốt ve một trang giấy màu vàng đất bên trong quyển nhật ký, trang bìa thô ráp gồ ghề mang theo kiểu dáng cùng hình thức lưu hành nhiều năm đây, vị trí mà ngón tay cô dừng , vặn vết đè lõm xuống, cỡ một tấc, màu sắc chỗ đó cũng trắng hơn so với chỗ khác, xem , chính là vết tích kẹp một tấm hình lâu năm lưu .
Chu Giác Sơn bỏ điếu thuốc , bước nhanh về phía , hai tay chống lên hai chân của Tại Tư. Anh cúi đầu, cau mày cô.