[7] Anh ở đây là 哥, là cách xưng hô với nam giới quan hệ thiết. Từ giờ trở khi Tại Tư gọi Chu Giác Sơn là 哥 thì t sẽ để là “Anh (哥)”.
Chu Giác Sơn dừng trong chớp mắt.
“Dù ba em cũng ở Myanmar, tạm thời em cũng rời , học thêm một môn ngoại ngữ bên lúc nào cũng thể dùng đến, xa , nhưng tối thiểu thể để em và Khang tẩu giao tiếp bình thường với .”
Tại Tư ngẩng đầu Chu Giác Sơn, cô tự chính thiên phú ngôn ngữ như , tình huống cô còn bé dạy lộn xộn mà vẫn thể một môn ngoại ngữ lưu loát và đúng tiêu chuẩn như . Thế nhưng chỉ học một chút ngôn ngữ giao tiếp hàng ngày, cũng việc quá khó, đương nhiên chữ thể sẽ khó hơn một chút, cái đó cô thể học, hoặc là lên kế hoạch thời gian chậm một chút, học từng bước một.
Chu Giác Sơn để ly sữa đậu nành xuống, ho khan một tiếng.
Anh gãi tóc, mắt ngoài cửa sổ, trong lòng chút tự nhiên — vì Tại Tư cô học tiếng Myanmar, mà là cô mở miệng gọi là “Anh (哥)“, quan hệ cmn chút đúng lắm thì …
“Em, em học, em dự tính bắt đầu học từ ?”
Tại Tư mím môi, nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Thì bắt đầu học từ phát âm, hoặc trực tiếp học một ít chữ đơn giản , hoặc cũng thể học một ít từ đơn, nhưng thể dạy lộn xộn như hồi bé em dạy .”
Mê Truyện Dịch
Anh thể học như thế, nhưng cô thì thể học như thế …
Chu Giác Sơn gật đầu, ừ một tiếng, “Vậy ngày mai bảo Thang Văn đến dạy em.”
“Anh rảnh ?”
“Hai ngày thì thời gian rảnh, nhưng mà qua một thời gian nữa sẽ bận rộn. Thang Văn nghiệp chuyên ngành ngôn ngữ, dạy em cũng vấn đề gì.”
“…”
Tại Tư cúi đầu.
Nhẹ nhàng ồ một tiếng.
Tay cô đang khuấy bát canh cá còn ăn xong, chút yên lòng cắn môi. Cô rõ ràng là dạy cô, thế mà chỉ trong chớp mắt đẩy tới Thang Văn.
Chu Giác Sơn phản ứng chậm chạp, liếc Tại Tư một cái, thấy cô vẫn liên tục dùng thìa khuấy canh cá trong bát, cho là cô ăn no ăn nữa. Anh dậy, tới bên cô bưng khay lên, Tại Tư vẫn đang suy nghĩ, đột nhiên, nắm lấy tay áo của .
Hai gần trong gang tấc, tầm mắt đan , ai cũng lên tiếng.
Một lát , Tại Tư mới cúi đầu, đỏ mặt, thẹn thùng mở miệng .
“Em thích Thang Văn…”
Chu Giác Sơn tiến lên phía một bước, ôm Tại Tư trong ngực, cố nén ý , gật đầu.
“Ừ, .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-51-thuong-ta-cua-toi.html.]
Chu Giác Sơn nghĩ thầm, cũng bởi vì rõ cô thích Thang Văn, cho nên mới yên tâm để cho Thang Văn dạy cô.
Anh cúi đầu cô, giọng chút dịu dàng, “Nếu như đối xử với em thì cho .”
“Vâng.”
Tại Tư mỉm , dùng sức gật đầu.
“Thế nhưng quá với em cũng .”
Tại Tư: ???
Chu Giác Sơn cẩn thận suy nghĩ, tiên lập quy củ, “Tốt nhất… động tay cũng động chân, bưng rót nước, dạy em chữ cũng dạy em cầm bút, khi học thì em cách ít nhất là hai mét, nếu chỗ nào em hiểu thì thể hỏi .”
Tại Tư chớp mắt, hiểu một chút.
“A…”
Hôm , trời quang mây tạnh.
Thang Văn thật sự tới.
Hắn bỏ cây nạng dùng trong suốt nửa tháng qua, đeo một cặp mắt kính gọng bạc, mặc một cái áo phông cộc tay cũ, đeo cái balo nhỏ màu xanh quân đội, khập khiễng lên tầng.
Tại Tư vén chăn lên, dậy đón .
“Này , cô cũng đừng động, bác sĩ Trần vết thương của cô còn khỏi, cần tĩnh dưỡng, cô cứ .” Thang Văn lui về phía , cuống quít khoát tay.
Tại Tư , dừng .
Thang Văn thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu, mở cái balo nhỏ màu xanh quân đội .
Bút, giấy, đều mang đủ. Phòng trúc vốn là phòng họp nhỏ trong thôn, tường bảng đen, ở bang Shan dùng một loại đá thế phấn , bên lề đường khắp nơi đều , học chữ cũng cần lo nghĩ.
Nói tới lui, việc quan trọng nhất hôm , là việc — Thang Văn khập khiễng, duỗi thẳng cánh tay, lấy một cuộn thước dây mềm (giống loại thước dây dùng trong may đo quần áo) từ trong balo.
50 cm, 100 cm, 150 cm…
Hắn khom lưng quỳ mặt đất. Liên tục đo cách, lấy viên đá vụn từ trong túi áo, tại vị trí cách giường của Tại Tư đúng hai mét thì đánh một dấu chấm tròn rõ ràng.
Sau đó từ những góc độ khác , dùng cách thức giống , đánh các dấu chấm, tiếp đó nối liền các dấu chấm tạo thành một hình bầu dục màu trắng bao quanh giường của Tại Tư.