Chân mày Chu Giác Sơn khẽ động, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang. Cửa xe mở, ở bên lề đường, thấy rõ ràng động tác của cô, “Không nghĩ tới phóng viên chiến trường cũng hiểu ám ngữ [4] của binh đặc chủng [5] Trung Quốc.”
[4] Ám ngữ: chỉ lời bí mật mà hai bên ước định .
[5] Binh đặc chủng: là đơn vị quân sự chiến thuật tinh nhuệ huấn luyện đặc biệt để thực hiện nhiệm vụ độ nguy hiểm mà những đơn vị thông thường thực hiện .
“Anh hiểu?”
Mê Truyện Dịch
Tại Tư mắt sáng ngời.
Chu Giác Sơn , dùng tiếng Trung , “Ba em dạy , nhưng em đừng suy nghĩ nhiều, và binh đặc chủng Trung Quốc của bọn em quan hệ gì, thủ thế [6] cũng nhớ rõ lắm, thời gian thì dạy .”
[6] Thủ thế: dùng tay hiệu.
Nói xong, khom lưng tiến hôn Tại Tư một cái.
Thuận tay đóng cửa xe , sải bước, ẩn trong đám .
…
Tại Tư cau mày ở trong xe, mắt theo bóng lưng của , ngón tay siết chặt gối dựa, thể , phận của Chu Giác Sơn trong suy nghĩ của cô, quả thực giống như một điều bí ẩn…
Dùng cách suy nghĩ cũng thể hiểu .
Một đầu khác, Phùng Lực và A Chính mới lĩnh vé cửa, Thang Văn và A Đức còn mua bánh ngọt mới ở tiệm , đoàn suy nghĩ một chút, cảm thấy thời gian còn kịp, bằng về trong xe ăn bánh uống chiều, đó sẽ trong sân vận động xem biểu diễn múa rối.
Mười mấy đàn ông trẻ tuổi dễ dàng lưu loát đến chỗ đỗ xe, Phùng Lực xung quanh, đẩy đẩy cánh tay của Thang Văn, lén lén lút lút “Haizzz, nãy cái buổi biểu diễn t.h.o.á.t y đó, thật sự hứng thú?”
Thang Văn đang đếm tiền lẻ trả lúc nãy, l.i.ế.m ngón tay một chút, nhanh chóng đếm đếm tiền, “Gì? Đoàn trưởng ở phía , dám tới.”
A Đức gần, nhỏ giọng , “Dáng dấp của cô xinh .”
Phùng Lực nhướng mày, “Phải .”
Không phụ nữ, lãnh đạo, mấy cùng tuổi đương nhiên cũng nhanh chóng trò chuyện, từng gì cũng trải qua vô chuyện, kinh bách chiến [7], nên chẳng cái gì gọi là ngượng ngùng.
[7] Thân kinh bách chiến: đề cập đến bản trải qua hàng trăm trận chiến, ẩn dụ là kinh nghiệm sống phong phú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thuong-ta-cua-toi/chuong-99-thuong-ta-cua-toi.html.]
Muốn xem thì tất cả cũng đều xem, chỉ tiếc Chu Giác Sơn mệnh lệnh nghiêm cấm. Đã từng, bao nhiêu đêm khuya vắng , ngọn lửa bốc cháy và dục vọng dâng lên đều một ánh mắt của Chu Giác Sơn hù dọa khiến cho dập tắt.
Phải, bọn họ cũng trông chờ cái .
Nhẫn nại một lúc thì gió yên biển lặng, lui một bước sắc là hư .
… Đoàn tới xe, mở cửa xe. Phùng Lực và Thang Văn đều sửng sốt.
Giọng cao hơn một quãng tám, “Đoàn trưởng ?!”
Sóng mắt Tại Tư khẽ động, khẽ vén tóc ở bên tai, dịu dàng một tiếng, “Anh , mua vé cửa xem biểu diễn t.h.o.á.t y .”
“Hắt xì.”
Chu Giác Sơn đang đường, lưng chợt lạnh, khỏi hắt một cái.
Chu Giác Sơn sẽ mua vé cửa xem t.h.o.á.t y cho cấp ? Thang Văn vẻ mặt hoài nghi, khóe mắt dò xét Tại Tư, lời liền thấy đáng tin cậy.
còn dư mười ít khi tiếp xúc với Tại Tư, dù bây giờ Chu Giác Sơn ở đây, chuyện đều là lời của một Tại Tư, lấy Phùng Lực dẫn đầu, tất cả đều ngốc nghếch, hai mắt sáng lên, thật đúng là tin tưởng.
mà dù cho là sự thật, ở đây ai là cấp ai là cấp ? Bọn họ dù cũng khả năng thực sự để Chu Giác Sơn chân chạy giúp bọn họ.
Phùng Lực vội vội vàng vàng, đem vé cửa xem múa rối đưa cho Tại Tư, “Du tiểu thư, đoàn trưởng ở nơi nào? tìm ngài !”
Tại Tư tùy ý chỉ tay theo một hướng.
Phùng Lực tin tưởng hề nghi ngờ, gật đầu, ba chân bốn cẳng chạy .
Sau đó, tới mười lăm phút, Tại Tư nhanh lấy lý do khát nước, buồn chán, khó chịu, Chu Giác Sơn hôm nay ngoài lẽ đem theo tiền cùng đủ loại lý do vô cùng kỳ quái, vài còn dư cũng chia nhóm lượt chạy ngoài. Mắt thấy tình hình , bên chỉ còn dư một Thang Văn, cô nhún nhún vai, vỗ vỗ tay khỏi cửa xe.
Hơn bốn giờ chiều, chính là thời điểm nóng nhất. Không gió mưa, ánh mặt trời nóng bỏng, trong khí tràn ngập oi bức và khô nóng.
Thang Văn nhãn lực, cầm cái ô, theo kịp, che đỉnh đầu Tại Tư, tâm tư khẽ động, “Du tiểu thư đây là tính toán đây?”
Tại Tư đeo một cái ba lô nhỏ, nhanh chậm, cô qua mấy gian hàng bán vật phẩm thủ công mỹ nghệ truyền thống, một chút dừng một chút, trúng một chú ngựa nhỏ bằng gỗ kê sí [1].