Dù xác mục nát ba tấc đất, nhưng nó thật sự vô tội ?
Nếu là oan hồn cam lòng, nó thể tiếp tục quấy nhiễu nhân gian, thậm chí tìm cách hại ?
Lục Phi lạnh lùng tấm bia mộ mặt, ánh mắt tối .
Hắn là kẻ hại.
Dựa mà quỳ gối, dâng hương cầu xin một kẻ hại yên nghỉ? Hắn mới là vô tội xui xẻo ?
Trên đời thứ đạo lý kỳ quặc như ?
Lục Phi ép buộc Hổ Tử.
Nga
Trong lúc dâng hương , Lục Phi cúi đầu một chút, xem như bày tỏ sự tôn trọng. Trong lúc để ý , nhẹ nhàng bước lên nửa bước, động tác tự nhiên đến mức ai để ý.
Sau đó , khép chặt ngón tay, nhét nắm đất trong tay áo. Động tác trôi chảy đến mức một ai nhận .
Cả quá trình chỉ diễn trong nháy mắt.
Ngay cả thôn trưởng gần đó cũng phát hiện điều bất thường.
Xong việc, thôn trưởng một nữa cúi đầu xin , tỏ ý trong thôn món đồ cổ nào để bán, mong hai rời sớm.
Lục Phi gì thêm, chỉ lặng lẽ kéo Hổ Tử khỏi nghĩa địa.
Chỉ đến khi rời khỏi khu mộ, bước chân Lục Phi mới đột ngột khựng .
Ánh hoàng hôn đỏ quạch kéo dài bóng hai con đường đất hoang vu.
Hắn chậm rãi đưa tay tay áo, lấy nắm đất mộ siết chặt nãy giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiem-cam-do-am-duong/109.html.]
Hổ Tử liếc , trong lòng chợt dâng lên một dự cảm bất an.
Lục Phi nheo mắt, nhẹ giọng hỏi:
"Anh nhớ … đất mộ quỷ đói tác dụng gì ?"
Hổ Tử đáp, nhưng mồ hôi lạnh bắt đầu rịn trán.
Nhớ rõ !
Đất mộ của quỷ đói thể hấp thu oán niệm, thể trấn áp những thứ bất tường.
Nếu nắm đất thực sự thể khắc chế tà khí của đồng tiền quỷ đói …
Vậy đồng tiền rốt cuộc thuộc về ai?
Chẳng lẽ…
Nó vốn dĩ là tiền áp khẩu của chính ông ?!
Hổ Tử trợn mắt, sắc mặt tái mét.
Trong đầu Hổ Tử , một truyền thuyết cũ bỗng chốc xuất hiện —câu chuyện về đồng tiền áp khẩu.
Từ thuở xa xưa, luôn e ngại những kẻ c.h.ế.t đói.
Không chỉ vì sự thê lương của cái c.h.ế.t , mà còn vì những thứ ẩn giấu đằng nó—một linh hồn vặn vẹo bởi cơn đói khát bao giờ thỏa mãn.
Những kẻ c.h.ế.t vì đói, khi trút thở cuối cùng, chẳng những xác suy kiệt mà ngay cả linh hồn cũng tràn ngập oán hận. Họ chấp nhận cái chết.
Cơn đói trở thành nỗi ám ảnh bám riết, vặn xoắn linh hồn họ thành những thứ méo mó.