Tiệm Cầm Đồ Âm Dương - 115

Cập nhật lúc: 2025-03-24 08:19:46
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hổ Tử bỗng cảm thấy khí trở nên ngột ngạt một cách đáng sợ. Cảm giác như bộ gian dành cho con , nơi sinh hoạt của kẻ còn sống.

"Có cửa chính, mở lối rộng rãi, đón nhận sinh khí từ bên ngoài."

Mồ hôi lạnh bám chặt lưng Hổ Tử. 

" âm trạch thì ."

Giọng của Lục Phi vang lên đều đều :

"Nhà của c.h.ế.t cần ánh sáng."

Ánh đèn pin quét qua một nữa. , Hổ Tử cảm thấy như ánh sáng đang bóng tối trong căn phòng nuốt chửng, từng chút một.

"Không cửa sổ, vì vong hồn sợ ánh sáng mặt trời ."

Bóng tối dày đặc, như thể nó chỉ là sự vắng mặt của ánh sáng, mà là một thứ gì đó thực thể, đang siết chặt lấy gian.

"Không lỗ thông khí, vì âm khí cần giữ ."

Cổ họng Hổ Tử khô khốc.

"Không đường lui, vì c.h.ế.t thể đầu."

Tim Hổ Tử đập thình thịch. 

Không khí như đặc quánh , lạnh lẽo len lỏi tận xương tủy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiem-cam-do-am-duong/115.html.]

Lục Phi dừng chân. Ánh mắt sắc lạnh, sâu thẳm như vực tối vô tận.

"Âm trạch đóng kín. Phải biệt lập với thế giới bên ngoài."

Giọng của Lục Phi cố tình đè nén , khẽ, nhưng từng chữ như xoáy sâu ý thức, khiến Hổ Tử cảm giác như một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cổ .

"Người sống ở nhà dương."

Lục Phi nhấc cằm, ánh mắt trầm tĩnh khẳng định :

"Người c.h.ế.t ở nhà âm."

Hổ Tử mà sống lưng lạnh toát. Những lời Lục Phi khiến cảm giác như thứ gì đó vô hình đang bao phủ xung quanh căn nhà , như một thực thể thuộc về thế giới .

Lục Phi thêm, tiến lên, đặt tay lên cánh cửa.

Nga

Ngay khi cánh cửa hé mở, một luồng khí lạnh thấu xương ào , tựa hồ như kéo theo một phần của địa phủ tràn nhân gian.

Hổ Tử vô thức bịt mũi, nhưng vẫn thể ngăn cản thứ mùi quái dị từ bên trong phả —mùi ẩm mốc nồng nặc, lẫn với mùi của xác c.h.ế.t lưu cữu từ lâu.

Tia sáng đèn pin quét trong, rọi lên một cảnh tượng quái dị.

Giữa gian phòng trống trải, một ngôi mộ cũ kỹ đơn độc, bia mộ phủ đầy rêu xanh, như thể nó tồn tại ở đây từ lâu, quá lâu để bất cứ ai còn nhớ đến.

Hổ Tử trợn trừng mắt, cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng:

“Cmn … Thật sự một ngôi mộ ở đây!” Hắn nuốt khan, nghiến răng rủa thầm. “Lão trưởng thôn dối ! Lục Phi, mau lấy đồng tiền thử xem!”

Lục Phi một lời, lấy từ trong một đồng tiền cổ buộc sợi tơ hồng, ném xuống đất.

Loading...