Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Phi khẽ mỉm , ánh mắt ôn hòa mà sắc bén:
“Xem , trạng thái của Tạ tiểu thư tệ.”
Tạ Dao khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên một nụ nhàn nhạt, nhưng trong ánh mắt chút phức tạp, như vui, như cảm thán:
“Cũng nhờ ông chủ Lục , nếu e rằng chẳng thể nào tự kéo khỏi vũng lầy .”
Lục Phi thoáng trầm ngâm. Thực tế, thắc mắc về vị hôn phu của Tạ Dao—rốt cuộc đó gì khiến cô khốn đốn đến mức ? Vì tay tuyệt tình như ? đây là chuyện riêng tư của , cũng tiện hỏi nhiều.
Tạ Dao đưa tay hiệu:
“Ông chủ Lục , mời.”
Nga
Lục Phi gật đầu, đóng cửa theo cô bước phố.
Phố đồ cổ là khu vực bộ, cho phép xe cộ dừng đỗ, thế nên xe của Tạ Dao đậu ở bên ngoài. Vừa xuất hiện, cô lập tức thu hút ít ánh mắt tò mò, thậm chí vài kẻ còn lộ rõ vẻ si mê.
Chỉ Lưu Phú Quý là tỏ thấu hiểu, ông miệng còn lẩm bẩm :
“Chẳng trách hôm nay xin nghỉ một ngày... Thì là hẹn với giai nhân. mà, chỉ nghỉ một ngày đủ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiem-cam-do-am-duong/146.html.]
Chiếc xe của Tạ Dao là một mẫu sedan màu trắng, kiểu dáng đơn giản mà thanh lịch, quá phô trương nhưng vẫn toát lên khí chất riêng biệt. Trong xe phảng phất mùi hương nhàn nhạt, thanh thoát mà dễ chịu.
Xe lướt qua những con phố nhộn nhịp, ánh đèn thành thị phản chiếu lên ô cửa kính. Lục Phi yên lặng, lơ đãng cảnh vật lướt qua, trong lòng bỗng dấy lên một tia nghi hoặc.
Chẳng lẽ của Tạ Dao thích sự yên tĩnh nên mới sống ở nơi hẻo lánh?
Trên suốt quãng đường, cô gần như gì. Hai tay mảnh khảnh nhưng vững vàng nắm chặt vô-lăng, đôi mắt chuyên chú về phía . Ánh sáng ngoài đường phản chiếu lên gương mặt tinh xảo, khiến cô trông dịu dàng xa cách, như thể đang chìm trong những suy tư riêng.
Không khí trong xe trầm lắng, Lục Phi cũng tiện lên tiếng. Hắn khẽ nhắm mắt, tựa ghế, xem như đang dưỡng thần, tùy ý để cô lái xe đưa xa.
Không qua bao lâu, giọng trong trẻo của Tạ Dao vang lên:
“Ông chủ Lục, đến .”
Lục Phi mở mắt, hướng tầm ngoài cửa kính.
Không khí trong lành, cảnh vật xung quanh thoáng đãng, tràn ngập sắc xanh của núi rừng. Một vùng phong cảnh hữu tình, tựa như chốn nghỉ dưỡng an yên. Thế nhưng—
Giữa những hàng cây tùng bách xanh um, những bia mộ thấp thoáng ẩn hiện trong bóng chiều tà.
“ Nghĩa trang ?” Lục Phi kinh ngạc.