Dưới ánh đèn lồng leo lét, con phố cũ ngập trong thứ ánh sáng vàng vọt, mờ ảo như những bóng ma lẩn khuất giữa đêm tối. Lục Phi bước chậm rãi, mỗi bước chân đều nặng nề, như thể một bàn tay vô hình níu giữ .
Tiệm cầm đồ quen thuộc ở ngay phía , nhưng tâm trí vẫn vương vấn mãi về thảm án ở Đa Bảo Hiên.
Nếu ông chủ Lương thật sự phát điên vì một thứ gì đó mà ông thu về…
Vậy thì thứ đó tuyệt đối bình thường.
Một món đồ thể khiến một con hóa điên, thể kéo cả một gia đình cảnh diệt vong...
Nếu sớm tìm nó, sẽ còn chết.
Lục Phi nhíu mày, suy nghĩ càng lúc càng trở nên rối rắm. Gia đình ông chủ Lương c.h.ế.t thảm, Hổ Tử thì cảnh sát bắt giữ. Nếu thật sự tà vật... nó là cái gì? Hiện tại đang ở ?
Quá nhiều điều thể lý giải, quá nhiều bí ẩn lời giải đáp.
Giữa lúc , bên đường vọng đến giọng khẽ khàng:
“Hổ Tử năm nay quá đen đủi ? Vừa mới thoát khỏi đồng tiền của quỷ đói, gặp chuyện . Lần gặp, nhất định khuyên cúng giải hạn…”
Gió đêm phả mặt, lạnh buốt như lưỡi d.a.o cắt da thịt. Lục Phi bước con ngõ nhỏ, nơi bóng tối đọng dày đặc hơn, tiếng bước chân của vang lên trầm đục nền gạch cũ kỹ.
Bất chợt—
Cảm giác quái dị trườn lên từ lòng bàn chân, len lỏi dọc sống lưng khiến khẽ rùng .
Cảm giác ... .
Tựa như một ánh mắt nào đó, lạnh lẽo và ác ý, đang dán chặt từ phía .
Bàn tay vô thức siết lấy chuôi d.a.o bên hông.
Hô hấp trở nên nặng nề, từng luồng khí lạnh như thể xuyên qua da thịt, thấm tận xương tủy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiem-cam-do-am-duong/158.html.]
Tấm phướn cũ treo mái hiên khẽ lay động, phát những tiếng lạch cạch nho nhỏ. Và ngay đó—
Nga
Một âm thanh mơ hồ vang lên lưng .
Nhẹ nhàng.
Khe khẽ.
Như thể ai đó đang lướt qua mặt đất, bước ngay phía .
Cổ họng Lục Phi khô khốc, từng tế bào trong cơ thể căng lên, cảm giác như sợi dây thần kinh sắp đứt đoạn.
Một giây.
Hai giây.
Gáy lạnh toát.
Không thể chịu đựng nữa, đột ngột xoay phắt !
—Không ai.
Chỉ bóng cây hòe già đổ dài nền gạch, những tán lá lay động ánh đèn, tạo những vệt tối chập chờn như những bàn tay ma quái vươn quờ quạng trong khí.
Con phố vắng lặng đến mức ngay cả tiếng gió cũng như nuốt chửng.
Chẳng lẽ... nghĩ nhiều ?
, cảm giác chân thực đến mức khiến khỏi cảnh giác.
Lục Phi hít sâu một , cẩn thận quan sát xung quanh. Ngoại trừ bóng cây đung đưa theo gió, gì khác thường.
Hắn lắc đầu, thu ánh mắt về. Có lẽ chỉ là ảo giác.