Ngay khoảnh khắc đó, áp lực đột ngột tăng vọt. Giống như ngàn cân đè nặng lên vai, khiến xương cốt phát tiếng kêu răng rắc. Màng tai ù bởi một âm thanh quái dị, da đầu như ai đó dùng d.a.o nhỏ cắt rạch, cảm giác đau rát lan tràn. Trước mắt , tượng Phật Mẫu đắp bằng đất dường như đang vặn vẹo, như một mặt gương bóp méo, như kính vạn hoa xoay chuyển ngừng.
Trời đất đảo lộn.
Một cơn choáng váng dữ dội ập đến, gần như quật ngã xuống đất.
lúc đó, một luồng nóng bất ngờ bùng lên ngực.
Chỉ trong nháy mắt, một vệt kim quang chớp lên, tựa như một lưỡi d.a.o sắc bén xuyên thủng màn đêm. Luồng áp lực đáng sợ lập tức đánh bật trở !
Lục Phi kinh hãi.
Hắn xuống—lá bùa trừ tà do ông nội truyền đang cháy rực, chỉ trong vài giây hóa thành tro tàn.
Chỉ là… kịp thở phào nhẹ nhõm.
Bên bức tượng Phật Mẫu phủ vải đỏ, ánh nến lập lòe như ma trơi, hắt bóng lên những đường nét méo mó quỷ dị.
Tấm vải đỏ bất giác lay động.
do gió.
Mơ hồ trong màn ánh sáng mờ nhạt, thứ gì đó lóe lên—một cái đuôi đen thui, dài ngoằng, gợn sóng như rắn bò.
Lục Phi siết chặt nắm tay, tim đập dồn dập.
Cái thứ … ảo giác!
Chỉ một giây , tấm vải đỏ đột ngột rũ xuống, che khuất bộ thần tượng, như thể một bàn tay vô hình nào đó kéo nó .
Một cơn lạnh buốt xuyên thấu tận xương sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiem-cam-do-am-duong/173.html.]
Lục Phi nuốt khan, thở rối loạn.
Lá bùa cháy sạch.
Mà tà vật trong tấm vải đỏ … vẫn còn đó.
Hắn , thứ đang đối diện tuyệt đối là một pho tượng bình thường.
Trước khi xuất phát, phỏng đoán rằng sẽ đối mặt với Tà Thần.
Mà trong truyền thuyết , Tà thần ban phước, chỉ thu oán khí. Ai dám cúng bái đúng cách, tất sẽ rước lấy đại họa.
Bởi , mới cẩn thận mang theo lá bùa trừ tà ông nội để phòng trường hợp bất trắc xảy .
ngờ, mới bước chân căn nhà , lá bùa kích hoạt!
Nga
Lục Phi thậm chí còn rõ gương mặt , suýt nữa mắc bẫy của nó.
Mọi thứ xảy chỉ trong nháy mắt.
Tượng Phật Mẫu … quá tà !
Lưu Phú Quý chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh quét qua, cái cảm giác băng giá đè nặng vai bỗng chốc biến mất, nhưng ông chẳng hiểu chuyện gì diễn .
"Vừa ... là chuyện gì ?"
Ông giơ tay lau mồ hôi lạnh trán, mơ hồ sang Lục Phi.
Chỉ thấy Lục Phi thẳng, ánh mắt chăm chăm pho tượng quỷ dị tấm vải đỏ phủ lên. Biểu cảm nghiêm túc đến mức đáng sợ, một chút hoảng loạn, nhưng cũng chẳng hề vẻ cung kính.
Cảnh tượng Lưu Phú Quý rùng .