Lục Phi liếc mắt pho tượng tấm vải đỏ che phủ, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi gật đầu:
"Đi thôi, gì đáng xem cả."
Dứt lời, xoay bước .
Lưu Phú Quý lẽo đẽo theo , nhưng trong lòng ông chắc chắn —Lục Phi là thấy gì.
Mà là… thứ thấy, tuyệt đối thể tùy tiện .
Vì một khi sự thật… khi sẽ còn đường đầu nữa.
Hai bóng vội vã rời khỏi đại điện.
Cánh cửa thiên thính đột nhiên mở , tiếng bản lề vang lên chói tai trong gian u ám.
Ngoài cửa, hai bóng sừng sững.
Bốn đôi mắt chạm —một bên đầy nghi hoặc và đề phòng, một bên mang theo sự trầm tĩnh khó đoán.
“Các ngươi là ai? Vì ở trong Phật đường nhà ?”
Giọng lạnh lẽo cất lên. Đứng ngoài cửa là một đàn ông trẻ tuổi, y phục xa hoa, thần sắc kiêu ngạo, ánh mắt sắc bén quét qua từng kẻ lạ mặt mặt .
Lưu Phú Quý thấy , lập tức đổi sang vẻ mặt tươi , khúm núm tiến lên:
“Tô thiếu gia ! là lão Lưu đây, là Tô đổng mời chúng tới.”
Người nọ chính là đại thiếu gia nhà họ Tô—Tô Minh Hiên.
“Là ba mời các ngươi tới?”
Sự nghi ngờ càng đậm trong mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiem-cam-do-am-duong/175.html.]
Tô Minh Hiên rõ ràng nhận Lưu Phú Quý. Hắn chậm rãi đảo mắt qua hai kẻ trong Phật đường, ánh dừng bộ quần áo mấy sang trọng của họ, khóe miệng nhếch lên một nụ mỉa mai đầy khinh miệt.
“Dù là ba mời đến, các ngươi cũng tự tiện xông Phật đường!” Giọng điệu tràn đầy trách cứ. “Chốn linh thiêng mà dám xông quấy nhiễu, nếu gây chuyện gì, các ngươi gánh nổi ?”
“Tô thiếu gia hiểu lầm .” Lưu Phú Quý vẫn , cố gắng giải thích: “Tô đổng gần đây trong nhà xảy nhiều chuyện yên , cho nên mới nhờ chúng đến giúp xử lý phiền toái.”
Hắn chỉ sang Lục Phi, giọng điệu tâng bốc:
“Vị chính là ông chủ Lục của Tà Tự Hào—danh tiếng lẫy lừng…”
Nga
“Cái gì lung tung rối loạn!”
Tô Minh Hiên chẳng buồn hết câu, cắt ngang một cách thô bạo.
“Ta các ngươi, cũng cần ! Phật đường của nhà họ Tô là nơi ai thì ! Cút ngoài ngay!”
Hắn chau mày, sự mất kiên nhẫn hiện rõ trong từng lời .
Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Lục Phi gì, chỉ lặng lẽ quan sát đàn ông mặt.
Thái độ khinh của … chẳng khác gì đám công tử nhà giàu ngu xuẩn, chỉ dựa gia tộc mà chẳng chút thực lực nào.
Thật nực .
Lưu Phú Quý thấy thể tiếp tục tranh luận, liền kéo tay Lục Phi, gượng gạo:
“Được , , chúng ngoài .”
Lục Phi trầm mặc, bày tỏ ý kiến .