Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Lão Trương! Lão Trương ? Lũ vô dụng các c.h.ế.t hết ?!”
Tô Minh Hiên quát to .
Quản gia vội vã chạy đến .
“Đại thiếu gia, ngài trở .”
“ hỏi ông , hai là do ba mời đến ?”
Quản gia thoáng lưỡng lự, ánh mắt lướt qua hai lạ mặt, mới cúi đầu trả lời: “Hai vị quả thực là khách của . Tiên sinh hiện vẫn đang đường về, nhưng đó dặn đưa họ đến Phật đường dâng hương cúng bái . Không ngờ đại thiếu gia cũng trở về lúc , nên mới chạm mặt. Là thất trách, kịp báo cho ngài.”
Nghe , lòng Tô Minh Hiên càng trầm xuống.
Ba rốt cuộc đang nghĩ gì?
Chỉ cần liếc mắt, thể khẳng định hai kẻ hạng đáng tin. Một gã béo phục sức lòe loẹt, toát mùi nồng nặc của dân buôn lậu, cả trông chẳng khác gì hạng lừa đảo giang hồ. Còn tên trẻ tuổi theo, gầy nhom, mặt mũi xanh xao như thiếu ăn lâu ngày, là kẻ nghèo rớt mồng tơi. Một như thế thì bản lĩnh gì? Hay chỉ đơn giản là một kẻ theo đuôi, sống dựa tên béo kiếm miếng cơm qua ngày?
Dù cho tình hình trong nhà cấp bách đến , cũng đến mức vơ đại hai kẻ bất minh thế để tìm đường sống chứ!
Hắn nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi: “Các phát hiện điều gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiem-cam-do-am-duong/176.html.]
Trước khi Lưu Phú Quý kịp mở miệng, quản gia vội vàng nhắc nhở: “Đại thiếu gia, Phật đường nơi thích hợp để ồn ào.”
Lời nhắc khiến Tô Minh Hiên giật . Hắn vô thức liếc về phía tượng Phật trong ánh nến lay lắt. Một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân chầm chậm bò lên sống lưng .
Hắn hít sâu, trấn định , hạ giọng lệnh: “Lão Trương, dẫn họ ngoài uống . Ba hẳn cũng sắp về , đừng để họ lảng vảng trong .”
Quản gia lập tức cúi đầu đáp: “Vâng.”
Nga
khi rời , ánh mắt ông khẽ lướt qua đàn ông trung niên bên cạnh Tô Minh Hiên. Ông chần chừ giây lát, lên tiếng hỏi: “Thiếu gia . Xin hỏi , ... vị là ai?”
Tô Minh Hiên khẽ nghiêng , giọng trở nên cung kính hẳn:
“Dương đại sư là cao nhân trong giới Huyền môn, đặc biệt mời ngài đến.”
Người đàn ông trung niên khoác bộ đường trang chỉnh tề, sắc mặt ôn hòa, khóe môi vương một nụ nhàn nhạt. Ánh mắt ông như phủ một tầng sương mỏng, khiến đối diện thể đoán rõ suy nghĩ bên trong. Cả toát vẻ ung dung tự tại, như thể chuyện đời chẳng thể lay động ông dù chỉ một chút.
Quản gia thoáng qua Dương đại sư, đáy mắt xẹt qua chút nghi hoặc, nhưng vẫn giữ thái độ cung kính, khẽ nhắc nhở:
“Đại thiếu gia, từng dặn, Phật đường đặc biệt cẩn trọng…”