Mọi nín thở .
Một nhịp.
Hai nhịp.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Tô Minh Hiên thốt câu đó—
"Phật Mẫu… áp chế…"
Lời rơi khí, tạo nên một lặng lạnh buốt đến tận xương.
Không ai lên tiếng.
Nga
Không ai tin nổi.
Không ai dám tin.
Lưu Phú Quý hít mạnh một , bàn tay vô thức siết chặt lấy mép áo, như thể chỉ cần là thể bấu víu chút lý trí còn sót giữa cơn chấn động.
Dương đại sư… thực sự lợi hại đến thế ?
Tô Lập Quốc đầu, về phía Phật đường.
Trên bàn thờ, tượng Phật Mẫu vẫn ngay ngắn, sừng sững ánh đèn leo lắt.
Tấm vải đỏ phủ kín từ đầu đến chân, một nếp nhăn, dấu vết nào của một trận đấu pháp diễn .
Mọi thứ tĩnh lặng đến mức đáng sợ, như thể những gì Tô Minh Hiên và Dương đại sư trải qua… từng tồn tại.
"Áp chế ư?"
Ở ?
Dưới lớp vải đỏ ?
Hay chỉ là một ảo ảnh do chính họ tưởng tượng ?
Một cơn lạnh trườn dọc sống lưng, khiến ông khỏi dâng lên một tia hoài nghi sâu sắc.
Giọng của ông trầm xuống, pha lẫn sự cảnh giác và kiên nhẫn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiem-cam-do-am-duong/191.html.]
"Dương đại sư, rốt cuộc chuyện là thế nào?"
Dương đại sư chậm rãi bò dậy từ nền đất lạnh lẽo.
Tà áo của ông nhăn nhúm, dính đầy bụi.
Ông vỗ nhẹ lên vai, chỉnh vạt áo, mới bình tĩnh ngẩng lên đối diện với .
"Không dám giấu Tô đổng, Phật Mẫu Nam Dương … quả thực vô cùng lợi hại!"
Dương đại sư l.i.ế.m l.i.ế.m đôi môi khô khốc, giọng khàn đặc, như thể trải qua một trận chiến sinh tử thực sự.
" dốc bộ sức lực mới thể trấn áp nó!"
Dứt lời, một làn gió lạnh vô hình len lỏi qua căn phòng, khiến bóng đèn khẽ chập chờn, tạo những vệt sáng rung rinh khuôn mặt căng thẳng của từng .
Dương đại sư chậm rãi đầu, ánh mắt quét về phía Tô Lập Quốc, ẩn chứa vài phần quỷ quyệt.
Ông thấp giọng, như một lời cảnh báo… hoặc dụ hoặc:
" Tô đổng yên tâm. Kể từ hôm nay, chỉ cần vén tấm vải đỏ lên…"
"Nó sẽ thành tâm phù hộ cho Tô gia!"
"Không chỉ giúp Tô đổng ăn phát đạt, mà còn mang phúc thọ dồi dào cho con cháu đời !"
Tô Lập Quốc khẽ nhíu mày.
Một tia nghi ngờ xẹt qua đáy mắt.
Trấn áp?
Không tiêu diệt tận gốc?
Lời của Dương đại sư vẻ hợp lý… nhưng càng nghĩ, ông càng thấy bất .
Nếu chỉ đè nén chứ loại bỏ, chẳng nghĩa là đang nuôi hổ trong nhà ?
Ai dám đảm bảo một ngày nào đó, khi tấm vải đỏ vì một lý do nào đó xốc lên, thứ bên trong sẽ trở ?
Là phúc—
Hay là họa?