“Lão gia…?”
Lão Trương cất giọng gọi khẽ, tiếng như thăm dò, như cố níu lấy một tia phản hồi nào đó từ trong bóng tối lạnh lẽo. Tay ông chậm rãi đẩy cánh cửa phòng ngủ.
Căn phòng vẫn yên ắng như ngày, đồ đạc gọn gàng, màn cửa khép kín, khí trầm mặc phủ lên vật như một lớp sương dày. từ phía sâu trong căn phòng, đột nhiên vọng một chuỗi âm thanh khản đặc, như ai đó đang nức nở— bóp nghẹt giữa ngực, nghẹn nơi cổ họng, dồn nén thành những tiếng ém chặt trong đêm đen.
Lão Trương khựng . Tim ông đánh mạnh một cái.
Không lẽ... lão gia xảy chuyện?
Một cơn bất an dâng trào như sóng ngầm đáy biển, khiến sống lưng ông nổi gai. Không nghĩ ngợi thêm, ông hoảng hốt bước vội trong, giọng gấp gáp:
“Lão gia! Ngài ? Có khỏe—”
Câu hỏi còn kịp thốt hết, chân ông bước giữa căn phòng.
Một luồng lạnh lẽo lùa qua khe cửa sổ đóng kín, lướt nhẹ lên làn da, khiến tay chân ông lập tức buốt giá như chạm xác nước.
Ông run rẩy giơ tay bật đèn.
“Tách.”
Một tiếng bật khô khốc vang lên, ánh sáng huỳnh quang đổ tràn lên ngóc ngách căn phòng—và lột trần một cảnh tượng thể tin nổi.
Tô Lập Quốc ngửa giường, co giật, hai chân vô thức đạp loạn giữa trung như một con cá ném khỏi mặt nước. Đôi mắt ông trợn trừng, tia m.á.u dâng đầy tròng trắng, như sắp vỡ tung. Mạch m.á.u cuồn cuộn nổi lên hai bên thái dương .
Âm thanh từ cổ họng phát chỉ còn là những tiếng “khặc… khặc…”, nghẹn ứ, như tiếng một con thú dẫm nát giữa lề đường, đau đớn, nhục nhã và vô vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiem-cam-do-am-duong/243.html.]
Mà cổ ông , một đôi tay trắng bệch, nổi đầy gân xanh do dùng sức , đang siết chặt lấy cổ ông , như nghiền nát cả khí quản, xương cổ và thở yếu ớt cuối cùng trong ông .
Một tiếng thét thất thanh xé toạc gian, lão Trương lập tức lao tới, run bắn, phân biệt là vì sợ vì giận.
Ông định xông lên kéo kẻ —nhưng kịp chạm thì một cánh tay vung .
“Bốp!”
Nga
Một cú tát như trời giáng giáng thẳng lão Trương, hất ông văng về phía như một bao cát rỗng. Thân thể ông đập mạnh tường, phát một tiếng rầm nặng nề, lưng đau như rạn, đầu va đập khiến mắt hoa lên, tai ù đặc như ong vỡ tổ trong đầu.
Ông ngã sấp xuống đất, miệng đầy mùi m.á.u tanh. Mỗi hít , phổi như lưỡi d.a.o cứa qua. Ngẩng đầu lên một chút, lão Trương thấy—
Khuôn mặt , đang trừng mắt ông .
Và ngay khoảnh khắc ... tim ông Trương như ngừng đập.
Một gương mặt quen thuộc đến nỗi ông mơ cũng thể ngờ nổi. Gương mặt đó... thể nào là...
Người đó.
đôi mắt— còn là ánh của con nữa.
Một đôi mắt đỏ quạch, trống rỗng, mờ đục như hai hố tro tàn— còn sự sống, lý trí, chỉ còn bản năng thuần túy và một cơn điên cuồng c.h.ế.t chóc.
Nỗi khiếp hãi lan rộng khắp cơ thể, như một thứ độc tố xâm chiếm tủy sống, khiến tay chân ông cứng đờ. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ông cảm thấy như cả thế giới vỡ vụn.
Tại ?
Tại là ....