Xung quanh   đều   với ánh mắt căm phẫn, nhưng  rõ ràng chẳng  gì cả.
Thậm chí,  mới là   hại.
Phu quân  con với  khác,  còn công khai mang về, tuy  bề mặt  ai  gì, nhưng đến ngày mai,  sẽ trở thành trò  trong giới phu nhân.
Những điều   ai quan tâm, trong mắt bọn ,  chỉ là một đc phụ ác độc, đang ức h.i.ế.p một cô nương yếu đuối.
Người hầu  ý kiến chỉ  thể nén , nhưng lão phu nhân sẽ   khó bản , gật đầu : "Nhu Nhi  mang thai con của Nghị Thần,  thể  khó nàng, cứ đưa nàng  phủ, tạm thời   quý."
Tạm thời?
Ta .
Nếu ngày  Nhu Nhi sinh con trai, chẳng lẽ còn  nâng lên thành bình thê? Hoặc nghiêm trọng hơn,  thể sẽ đuổi  , nhường vị trí chánh thê cho nàng .
Ta  về phía Nguyên Nghị Thần, thấy  đồng tình.
Cả căn phòng yên tĩnh đến mức  thể  thấy tiếng rơi của cây kim.
Ta   gì, cầm chén  uống một ngụm, hương thơm mát lạnh lan tỏa trong miệng.
Đây là  Tuyết Nha,  từ những chồi non nảy mầm trong tuyết,  mùa xuân,  trồng   hái trong cơn bão tuyết, mỗi lá  đều là chồi non tươi nhất.
Một lạng , giá ngàn lượng vàng.
Ta hào phóng đưa đến,  một lời khen ngợi,   lão phu nhân chỉ trích xa xỉ.
Dù  bà   ghét , hai năm qua uống   mười cân.
Nhìn thấy   đều im lặng, Nhu Nhi  nhịn  mở miệng: "Tỷ tỷ,   tỷ  thích , nhưng  và Nghị Thần thật lòng yêu , xin tỷ đừng trách tội chúng ."
Nàng  như một bông hoa trắng yếu ớt, chỉ cần gió thổi qua là đổ.
Vì    trở thành  , vô lý  ánh mắt ghẻ lạnh, chỉ tiếc Diệu Anh   ở đây,  thì nên để   học hỏi,   mới gọi là nữ nhân!
"Nhu Nhi cô nương, nếu mẫu  và phu quân đều thích ngươi,  cũng  thể  gì, cứ theo ý mẫu ,   ." Dù   cũng  thể ngăn cản quyết định của ,  bằng  một ân tình, "Hiện tại Phong Linh viện còn trống,  sẽ sai  dọn dẹp, ngươi ở đó ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tien-khong-thom-sao/chuong-2.html.]
Phong Linh viện gần với Hòa Phong viện của Nguyên Nghị Thần nhất, cũng coi như là tạo điều kiện cho bọn .
Đáng tiếc Nguyên Nghị Thần   điều, từ chối một cách lạnh lùng: "Không cần, Nhu Nhi sẽ ở cùng ."
Thật sự là giẫm nát mặt mũi của .
Ta khẽ nở một nụ , cố nén  cơn giận  đổ  lên mặt , : “Phu quân vui vẻ là  .”
Mục đích  đạt , ba  họ thở phào nhẹ nhõm,  lệnh bày món ăn.
Từng món ngon, đủ màu sắc hương vị, nhưng   buồn động đũa.
Nhu Nhi   chớp mắt, ánh mắt sáng lên.
Nguyên Nghị Thần chu đáo gắp thức ăn cho nàng , tình  ý ,   khác ghen tị.
Nhìn mà lòng  như đổ máu.
Cá vàng Đông Hải, hai trăm hai mươi lượng; vi cá kho vàng, tám mươi lượng; năm canh rắn, một trăm lượng; súp tổ yế , hai trăm lượng.
"Vẫn là đầu bếp nhà  tay nghề ,  lâu   ăn món ngon như ." Nguyên Nghị Thần ăn hai bát cơm,  còn sai  múc thêm bát thứ ba.
Bà mẫu thấy con trai ăn uống ngon miệng,  vui vẻ: "Con thích thì , ngày mai bếp sẽ  thêm cho con."
Ngày mai còn ?
Ta  nhạt trong lòng, bà  thật là dám nghĩ.
Chưa kể đến chi phí, mà nguyên liệu đều là thứ khó gặp khó tìm,  tìm kiếm suốt một tháng mới  đủ, vốn định dùng để chúc thọ cha .
Ông ,   sở thích khác, chỉ yêu thích món ăn ngon.
Giờ thì  , một tháng công sức,  áo cưới cho  khác.
Nhu Nhi ăn uống thỏa thích, lão phu nhân dường như cũng thấy món ăn hôm nay đặc biệt thơm ngon, ăn thêm một bát canh.
Ta thở dài, bạc của  ơi!