Tiên Sinh, Vợ Ngài Lại Muốn Ly Hôn Rồi. - Chương 628: Dám to tiếng với tôi!
Cập nhật lúc: 2025-12-10 12:46:00
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không đợi Lê Bạc Đình kịp đáp lời, Thịnh Trang Huệ lập tức giải thích: "Bạc Đình, ông đừng hiểu lầm, hề nghi ngờ Kim Nghiên, chỉ rõ ông xác định Kiều Thời Niệm là con gái bằng cách nào."
Trước lời của Thịnh Trang Huệ, trong đáy mắt Lê Bạc Đình thoáng hiện nỗi đau đớn. "Không cần bất cứ giám định nào, Thời Niệm chính là con gái của ."
Nghe , Thịnh Trang Huệ cũng hỏi thêm, bà trầm mặc một lát, giọng điệu mang chút bi thương. " Thúy Ngôn nhắc qua, của Kiều Thời Niệm bệnh mất từ lâu. Nếu Kiều Thời Niệm là con gái của Kim Nghiên, thì Kim Nghiên ..."
Nói đến đoạn , giọng Thịnh Trang Huệ nghẹn . "Không ngờ rằng, năm đó bà với sẽ liên lạc nữa, đó là chia tay vĩnh viễn..."
"Từng là bạn nhất của Kim Nghiên, bà thật sự vì cô nhất định chia tay ?"
Nghe Thịnh Trang Huệ nhắc đến quá khứ, trái tim Lê Bạc Đình càng thêm giá lạnh, ông vẫn nhịn mà thốt câu hỏi .
"Kim Nghiên bạn trai cũ, những năm nay bà đều một , Thời Niệm cũng do bà và gia đình họ Kiều nuôi dưỡng."
Thịnh Trang Huệ Lê Bạc Đình đỏ mắt, từ tốn : " một chuyện, rõ liên quan trực tiếp ."
"Trong thời gian trở về Hồng Kông, một phụ nữ tự xưng là vị hôn thê của ông tìm gặp Kim Nghiên, rằng Kim Nghiên xứng với ông, cô chỉ là tình giường để ông giải khuây."
Thịnh Trang Huệ : "Lúc đó Kim Nghiên dù vẻ mặt màng đuổi đối phương, nhưng trong lòng bà nhất định tổn thương. Sau đó bà , tính bà vốn yêu tự do, sống nổi cuộc đời trong đại gia tộc, nếu thật sự đến với ông, sẽ còn nhiều chuyện khiến bà khó xử hơn nữa, bà vì ai đó mà đ.á.n.h mất bản ."
"Trong thời gian bà đề nghị chia tay còn ông tìm cách hàn gắn, cũng khuyên bà , nhưng bà quen ông lâu, chia tay thì chia tay, thích ứng một thời gian sẽ thôi."
Như thể nhớ tình cảnh lúc đó, mặt Thịnh Trang Huệ hiện lên vẻ phức tạp. "Bà còn trong nước một học trưởng vẫn luôn thích bà tỏ tình, bà cảm thấy cũng tệ, quyết định thử xem với đó."
"Bà nhiều căn dặn , cho khuyên hòa giải, nhưng ông nhờ giúp, đều nghiêm túc giúp đỡ. còn với ông, lẽ là nguyên nhân từ gia đình ông."
Thịnh Trang Huệ vô cùng thản nhiên : "Chỉ là ngờ, Kim Nghiên quyết liệt đến , khi nguyên nhân ông trở về, bà lập tức chọn nước."
"Kim Nghiên đúng là tính cách chịu sự ràng buộc, bà , cũng hề nghi ngờ tính chân thực trong lời bà ."
Thịnh Trang Huệ chuyện nhanh chậm, ánh mắt thật thà, dường như hề dối.
Người phụ nữ tự xưng là vị hôn thê của Lê Bạc Đình, những năm ông tìm đó để hỏi chuyện, tình huống đối phương khác biệt mấy so với những gì Thịnh Trang Huệ .
Lúc đó Mạnh Kim Nghiên đúng là màng, ngược chỉ vài câu đuổi đó.
những lời của Thịnh Trang Huệ đặt lẽ Lê Bạc Đình tin, nhưng hiện tại, Kiều Thời Niệm lớn như , ông thể tin Mạnh Kim Nghiên vì chịu ràng buộc mà tuyệt tình rời như thế.
như Hoắc Dụng Từ phân tích, nếu Thịnh Trang Huệ từ lâu, là lúc bệnh hoạn vội tìm thuốc, cố chấp tìm Thịnh Trang Huệ hỏi nguyên nhân.
Nỗi thất vọng và đau lòng trong lòng Lê Bạc Đình tăng thêm vài phần.
"Bạc Đình, ông nuôi Thúy Ngôn như con gái ruột hơn hai mươi năm, giờ vì Kiều Thời Niệm mà đuổi con bé nước ngoài ?" Thịnh Trang Huệ hỏi vấn đề .
Dù tối nay bà đến, chính là để xin ông khoan dung cho Lê Thúy Ngôn. "Bất kể chuyện năm đó thế nào, Thúy Ngôn đều vô tội, con bé với , rời xa bên ông, đời con bé chỉ ông là ."
"Chuyện ông suy nghĩ ?" Thịnh Trang Huệ hỏi.
Lê Bạc Đình tâm mệt mỏi. "Không cần suy nghĩ, con bé nước ngoài. Những năm nay bà cũng một nửa thời gian ở nước ngoài, nếu thương xót con bé, thể mang con bé theo bên ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tien-sinh-vo-ngai-lai-muon-ly-hon-roi/chuong-628-dam-to-tieng-voi-toi.html.]
Thịnh Trang Huệ vòng vo: "Những năm nay dù thường đến thăm Thúy Ngôn, nhưng trong lòng con bé, ông mới là , con bé gọi cha cũng là ông, mãi mãi thể thế."
"Thúy Ngôn là do ông nuôi dưỡng, tính cách con bé thế nào ông nên hiểu, chỉ là mạnh mẽ và ngang ngược, đặc biệt khi con ruột, con bé trở nên lo lo mất, nên mới những chuyện mất lý trí đó."
Thịnh Trang Huệ : "Chi bằng để con bé ở trong nước, con bé chắc chắn sẽ hòa thuận với Kiều Thời Niệm, ông hai con gái bên cạnh chẳng hạnh phúc hơn ?"
Lê Bạc Đình còn tinh thần để nhiều với Thịnh Trang Huệ. "Đã cho rằng của con bé, thì việc quyết định, cần nữa."
"..." Thịnh Trang Huệ ý của Lê Bạc Đình: coi Lê Thúy Ngôn là thì mang theo nước ngoài, nếu coi là , thì tư cách bình phẩm quyết định của .
Đây là đầu tiên Thịnh Trang Huệ gặp bức tường như từ Lê Bạc Đình, những năm nay dù Lê Bạc Đình giữ cách với bà nhưng luôn ôn nhu.
Mỗi bà về nước, ông đều dành thời gian tiếp đãi.
Giờ đây, chỉ vì sự tồn tại của Kiều Thời Niệm, chỉ đuổi Lê Thúy Ngôn nuôi nhiều năm nước ngoài, mà ngay cả với bà cũng trở nên khách khí.
Thịnh Trang Huệ bộc lộ bất mãn, vẫn đoan trang đắc thể : "Vậy sẽ khuyên bảo Thúy Ngôn, ông nghỉ ngơi sớm , phiền nữa."
Nói xong, Thịnh Trang Huệ dậy ngoài.
Phòng bệnh khác, Lê Thúy Ngôn ngóng cổ chờ đợi từ lâu.
Nhìn thấy Thịnh Trang Huệ sắc mặt vui, Lê Thúy Ngôn lập tức thất vọng, "Dì Thịnh, dì cũng thuyết phục cha ?"
Thịnh Trang Huệ bảo nhân viên chăm sóc trong phòng ngoài, phịch xuống ghế, vẻ gì : "Con chuyện rối tinh rối mù, thái độ của Lê Bạc Đình kiên quyết, còn ai nổi nữa!"
Lê Thúy Ngôn vốn bực bội vì thái độ khác biệt của Lê Bạc Đình với Kiều Thời Niệm, Thịnh Trang Huệ trách mắng như , cơn tức giận càng tăng vùn vụt!
"Chính bà nổi mặt ông , còn mặt mũi nào đổ hết lên đầu !"
Lê Thúy Ngôn hét lên: "Bà bản lĩnh, bao nhiêu năm nay cũng khiến ông thêm một cái, trở thành Lê phu nhân——A!"
Chưa hết lời, da đầu Lê Thúy Ngôn đột nhiên đau nhói, Thịnh Trang Huệ tóm chặt lấy tóc cô!
Lực của Thịnh Trang Huệ mạnh dữ, Lê Thúy Ngôn đau đến chảy nước mắt, "Đau đau..."
"Cô quen tiểu thư Lê gia mà quên mất phận của ?"
Thịnh Trang Huệ xoay cổ tay, siết chặt tóc của Lê Thúy Ngôn thêm một vòng, buộc cô ngửa mặt bà.
"Đồ ti tiện, , giờ lẽ cô theo bán ! Còn dám to tiếng với ?"
Một phần chân tóc của Lê Thúy Ngôn rỉ máu, cô cảm thấy tóc giật lên, đến mí mắt cũng kéo lên che mất nhãn cầu.
Toàn cô thể và dám động đậy, chỉ run rẩy xin. "Dì Thịnh... đau quá... con ... xin... buông tay ..."