Cô  xong bỗng nổi da gà khắp .
Có   ăn tối cùng  ?
Đi học cùng .
Đithư viện cùng ?
Nếu Đới Đới đồng ý, liệu cô   biến mất   khỏi thế giới  giống như Trương Nghệ ?
Cô nhớ  đây cô  từng  những câu chuyện ma trong dân gian, nếu bạn đang   đường  lúc nửa đêm và  ai đó gọi tên bạn thì đừng trả lời. Nếu bạn trả lời, bạn sẽ  những thứ  sạch sẽ mê hoặc…
Chẳng lẽ những gì cô thấy mấy ngày nay thật sự là những thứ  sạch sẽ ?
Lúc  Đới Đới  nghĩ tới cái gì đó:
“À, đúng , tớ vẫn còn nhớ mã  học sinh  thẻ sinh của cô , hình như ghi là học sinh khóa 8.”
Cô sửng sốt.
Khóa 8…
Bọn họ đang ở khóa 18, khóa 8, chẳng  đó là 10 năm  ?
 những  của 10 năm  giờ  gần 30 ,  vẫn  thể vẫn trông giống như học sinh, và    thể xuất hiện trong ký túc xá của bọn họ ?
Chẳng lẽ, thật sự là những thứ  sạch sẽ....
Cô vội hỏi cô : “Cậu  mà   thể thấy mã  học sinh  thẻ học sinh của cô ,    thấy tên của cô  ?”
Nếu  tên,  lẽ  thể tìm   cái gì đó.
Đới Đới lắc đầu, “Vốn dĩ chỉ là ngủ mơ, nên tớ thực sự  nhớ rõ lắm, nhưng nếu những gì   đều là sự thật, nếu    thấy trong hai ngày qua chính là  trong giấc mơ của tớ,  thì thật là đáng sợ, chúng   nên tiếp tục ở trong ký túc xá  nữa..."
Cô gật đầu đồng ý, vỗ vai an ủi cô : “Trời sắp sáng , trời sáng chúng  sẽ đến gặp giáo viên để giải thích tình hình, nếu   thì chúng  sẽ gọi cảnh sát. "
Đới Đới đôi mắt  rưng rưng gật đầu một cái: “Sáng mai chúng  sẽ  với Thải Thải. Cũng khuya quá , đừng dọa  .”
Bọn họ trở  ký túc xá, Lâm Thải Thải   ngủ , cô thấy Đới Đới cũng   phiền đến mệt mỏi,  xuống  lâu   thấy tiếng thở nặng nề. Nghĩ đến việc ngày mai còn   tìm giáo viên, cô cũng nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm , khi cô thức dậy,  thấy 10 giờ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieng-thi-tham-trong-ky-tuc-xa/chuong-4.html.]
Cô  ngủ quên mất, c.h.ế.t tiệt!
Đêm qua  khi chìm  giấc ngủ, dường như cô   một giấc mơ dài mệt mỏi, nhưng khi tỉnh dậy cô   nhớ  gì.
Cô chỉ nhớ hôm qua  khi  ngủ cô  hẹn với Đới Đới là bọn họ sẽ cùng  đến gặp giáo viên để  rõ những chuyện kỳ lạ ngày hôm qua.
Cô nghiêng đầu  qua giường của Đới Đới,   một cái bỗng ngơ  tại chỗ!
Giường của Đới Đới,  trống trải...
Cửa ký túc xá mở , Lâm Thải Thải bước .
"Tỉnh  ? Chị hai, chị ngủ cũng ghê đấy. Tớ  học về vẫn  dậy. Hôm nay giáo viên điểm danh, tớ  điểm danh giúp  ,  nên cảm ơn tớ thế nào đây?"
Cô   c.h.ế.t lặng, bởi vì thái độ của Lâm Thải Thải đối với cô dường như là một    khác.
Cô ôm một tia hy vọng mong manh hỏi cô : “Đới Đới    á?”
Lâm Thải Thải quả nhiên hiện một dấu chấm hỏi to đùng  mặt.
“Đới Đới nào?”
Cô  thực sự  nhớ... giống như viêc cô   nhớ gì đến Trương Nghệ .
Đới Đới, giống như Trương Nghệ, biến mất khỏi trí nhớ của tất cả  .
Cô xác nhận   nữa: “Ký túc xá của chúng ,   chỉ  hai chúng  ở ?
Lâm Thải Thải liếc  cô và : "Nói nhảm gì đấy, ngoài hai   thì  gì  ai nữa?"
Quả nhiên……
Lần , cô  tranh cãi với cô , cũng  giải thích, bởi vì cô   giải thích cũng vô ích, tranh luận cũng vô ích mà thôi.
Giống như buổi sáng hôm Trương Nghệ biến mất, dù cô  tranh luận thế nào thì trong mắt và ký ức của  khác,   như  từng xuất hiện.
Nếu Đới Đới vẫn còn ở đây, bọn họ sẽ cùng  kể cho    chuyện gì  xảy  trong hai ngày qua,  thể vẫn sẽ   cố gắng tin tưởng.
 bây giờ, chỉ  thể  là dù  trăm cái miệng cũng  thể giải thích .
Điều duy nhất   thể  bây giờ là đảm bảo rằng sẽ   chuyện gì xảy  với Thải Thải nữa!