TIẾT BÌNH AN - Chương 105: Phiên Ngoại 3 - Chuyện Hàng Ngày Của Đế Hậu (1)
Cập nhật lúc: 2025-07-18 00:15:03
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói tiếp chuyện lúc : Nguyên thái hậu quán xuyến lục cung, Hoàng đế hiếu thuận, Hoàng hậu là hiền lành ấm áp, nhân khẩu trong cung đơn giản, cũng coi như là một gia đình hạnh phúc bình thường.
Cuộc sống an nhàn, lúc rảnh rỗi, bà nuôi một con mèo cam nhỏ.
Vốn là mèo cam nhỏ, ngày ngày ăn ngon uống , lâu liền mập mạp, thêm bộ lông dài xõa tung, mập đáng yêu.
Mỗi Bình An đến Thái Thọ cung, Đại Quất Miêu đều cọ cọ Bình An lăn đất, lộ cái bụng trắng mềm, vui vẻ lăn qua lăn .
Khiến thể nựng nó.
Hoàng đế dường như thích mèo lắm, còn nghiêm cấm Đại Quất Miêu Lai Phượng cung.
Vì , lâu , con mèo giống như Bình An nuôi ở bên ngoài.
Lúc , hiếm khi nghỉ ngơi, Bùi Thuyên đang ôm Bình An xem tấu chương, đột nhiên : “Chơi với mèo ?”
Bình An ngẩng đầu lên, nghi hoặc. Mỗi ngày khi trở về, nàng đều quần áo, Thải Chi cũng sẽ cẩn thận xử lý dấu vết.
Bùi Thuyên dùng đầu ngón tay vuốt ve vai nàng, một sợi lông mèo cực nhỏ, nếu kỹ sẽ phát hiện .
Thì vẫn còn sót .
Nhìn vẻ mặt Bình An, Bùi Thuyên khỏi nhớ đến giấc mơ kỳ lạ mấy hôm của Bình An, đây mới là nguyên nhân trực tiếp khiến cảnh giác với Đại Quất Miêu.
Hắn ôm eo nàng, một tay gạt sợi lông mèo vai nàng, hỏi: “Thích nó đến ?”
Ánh mắt Bình An khẽ chuyển: “Nó mềm mại.”
Nếu đem so sánh thì Bùi Thuyên quá cứng, cứng ở mặt.
Về điểm , Bùi Thuyên thật sự thể so sánh . Hắn cũng tò mò về con mèo , liền hỏi: “Nó tên là gì?”
Bình An : “Ngũ Nương.”
Nguyên Thái hậu khi còn trẻ là Ngũ cô nương cả nhà yêu chiều. Giờ đây bà thể trở về tuổi thơ, cũng thể trở về biên cương, lẽ trong lòng vẫn còn nhớ nhung, nên vô thức gọi nó là Ngũ Nương.
Bùi Thuyên “ừ” một tiếng, hỏi: “Nó ăn gì?”
Bình An vịn vai , dậy, đáy mắt thoáng hiện ý nhàn nhạt, kể từng thứ: “Thịt gà, trứng gà, tôm…”
Nàng nhớ tứ thư ngũ kinh thì lờ mờ nhưng chuyện của con mèo thì nhớ rõ như lòng bàn tay.
Nói nhiều về Ngũ Nương, Bình An len lén Bùi Thuyên, nhỏ giọng : “Lúc về, nó còn theo .”
Bùi Thuyên: “Đi theo nàng đến Lai Phượng cung?”
Bình An gật đầu: “ , lẽ vẫn còn ở bên ngoài.” Cung nhân ở Lai Phượng cung cho nó , chặn nó .
Nghĩ đến con mèo đang ở gần đó, Bùi Thuyên như thấy tiếng mèo kêu.
Hắn đưa tay xoa mi tâm, Bình An đang lật sách trong tay, lòng chút bất an.
Trong lòng dâng lên một trận khó chịu, chỉ là một con vật nhỏ, cần so đo, nó cũng thể sánh bằng , huống chi đó chỉ là một giấc mơ.
Một lát , Bùi Thuyên : “Có thể cho nó .”
Mắt Bình An sáng lên, nàng đặt một nụ hôn lên má , ánh mắt lay động: “Bùi Lang thật .”
Lòng Bùi Thuyên xao xuyến, đang định cúi đầu hôn lên môi nàng thì Bình An một tay đặt lên vai , một tay vươn mở cửa sổ.
Một con mèo cam lớn chui qua khe cửa sổ, bốn chân chạm đất liền vẫy đuôi, kêu lên một tiếng “meo” dài với Bình An.
Bùi Thuyên im lặng, thì ảo giác.
…
Bình An thành công hòa nhập với mèo Ngũ Nương, chịu thiệt chính là Bùi Thuyên.
Màn đêm buông xuống, Lai Phượng cung mùa hè yên tĩnh. Bùi Thuyên xử lý xong chính sự quan trọng, những việc còn gấp, đều dời sang ngày mai.
Lúc , hôn lên môi Bình An, tay dần dần trượt xuống, ánh mắt bình tĩnh như màn đêm: “Sạch sẽ chứ?”
Bình An hôn đến mức hai má ửng đỏ, mơ hồ đáp .
Vì Bình An đang đến kỳ, Bùi Thuyên đợi đủ bảy ngày, điều đối với một nam tử trẻ tuổi quả thực là một sự tra tấn.
Hắn ngậm lấy dái tai nàng, đầu lưỡi lướt qua tai nàng, cảm nhận nàng đang cố kìm nén run rẩy, bàn tay lớp áo chạm làn da mềm mại, dần dần siết chặt.
Nụ hôn của từ tai trượt xuống cổ nàng, lưu từng dấu vết, chốc lát biến thành một cành hồng mai, điểm xuyết làn da trắng nõn.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ vang lên tiếng “meo!”.
Hơi thở Bình An gấp gáp, vốn đang chìm đắm trong sự thoải mái dễ chịu nhưng tai nàng thính, bỗng chốc tỉnh táo , khẽ : “Mèo.”
Giọng Bùi Thuyên lạnh lùng: “Không thấy.”
Quả nhiên, lâu , bên ngoài còn tiếng mèo kêu nữa. Chắc là cung nhân khéo léo bế Ngũ Nương , vì rõ lúc nên quấy rầy.
Thấy Bình An còn gì đó, Bùi Thuyên cúi đầu cắn môi nàng, hôn mạnh, đầu ngón tay cũng siết chặt eo nàng.
Hơi thở Bình An trở nên dồn dập.
Rất lâu , Bùi Thuyên gọi nước, lúc lau cho nàng, cầm khăn lau, trong lòng dâng lên một trận khó chịu. Chuyện khác thì nhưng trong chuyện phòng the, nàng gọi tên .
Nàng "mèo".
Mèo, quan trọng ?
Dưới ánh đèn màu cam, đáy mắt hiện lên vẻ u ám.
Hắn đút Bình An đang mơ màng uống chút nước, tự ngậm một ngụm nước, cúi xuống hôn nàng.
…
Đêm đó mèo Ngũ Nương ngủ như thế nào, Bình An , chỉ bản nàng ngủ ngon giấc.
Sau đó, buổi tối mèo Ngũ Nương cấm Lai Phượng cung, ban ngày cũng yên .
Bùi Thuyên đè nén bất mãn xuống thì chuyện khiến càng khó chịu hơn xảy .
Mùa thu năm ngoái, Bình An và Bùi Thuyên tặng một đôi thỏ. Con thỏ Bùi Thuyên tặng Bình An hiện đang nuôi ở Tiết gia bầu bạn với Tần lão phu nhân. Con thỏ Bình An tặng Bùi Thuyên thì đang ở trong cung.
Con thỏ của Bình An tính tình giống chủ nhân, mềm mại yếu ớt, là một kẻ chủ kiến.
Có lúc nó đang gặm cỏ, Bùi Thuyên cố ý giật cỏ tay nó, nó cũng giận cũng giành , chỉ dùng đôi mắt đỏ hồng Bùi Thuyên.
Bùi Thuyên thường xuyên trêu chọc nó. Đương nhiên, cũng chỉ mới phép trêu chọc nó. Còn Bình An, nàng nỡ, thỏ ăn gì nàng đều cho.
Ai cũng con thỏ phận tôn quý. Đến Lai Phượng cung, nó còn một khu vườn riêng rộng lớn, mô phỏng theo Tĩnh U Hiên ở Dự Vương phủ, non bộ nước chảy, hoa thơm cỏ lạ cho nó chơi đùa.
Con thỏ trắng nâng niu chiều chuộng như , gặp mèo Ngũ Nương.
Hôm đó, mèo Ngũ Nương xông lãnh địa của thỏ trắng, thỏ trắng ngây ngốc, chạy trốn. Mèo Ngũ Nương nhảy lên thỏ trắng, dùng móng vuốt cào cào tai thỏ.
Bình An đuổi theo mèo Ngũ Nương, vẫy tay gọi: “Ngũ Nương, đây, đây.”
Nàng gọi hai tiếng, mèo Ngũ Nương mới l.i.ế.m móng vuốt, ung dung rời khỏi vườn hoa.
Bên cạnh, sắc mặt Bùi Thuyên sa sầm.
Hắn sai bế thỏ trắng đến, nheo mắt kỹ, may là thương, cũng thấy máu.
Thải Chi lau mồ hôi, : “Xem vẫn dạy dỗ Ngũ Nương một chút.”
Bình An : “Phải cách ly chúng.”
Đề nghị của nàng là thiết thực nhất. Không thể vì chuyện nhỏ mà lớn chuyện, trách phạt mèo Ngũ Nương, mèo con thì gì chứ.
so với con mèo đến từ Thái Thọ cung, Bùi Thuyên đương nhiên quý trọng thỏ trắng hơn, cảm thấy đây rõ ràng là bắt nạt.
Hắn tự bế thỏ trắng lên, vạch tai nhọn của nó , kiểm tra kỹ: “Rối .”
Bình An: “Rối gì cơ?”
Bùi Thuyên: “Lông rối.”
Ánh mắt Bình An dõi theo động tác của Bùi Thuyên, thấy lông tai thỏ căn bản gì đổi.
Nàng nghĩ ngợi khẽ hít một , thổi tai thỏ: “Phù.”
Bùi Thuyên: “Vậy là ?”
Bình An hiểu , thỏ thương, vấn đề ở con thỏ. Nàng đưa tay nắm lấy tay Bùi Thuyên.
Bùi Thuyên lúc mới giãn lông mày, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng trong tay , kéo nàng một cái, ôm lòng. Xung quanh, cung nhân đều cúi đầu, dám thẳng, chỉ …
Bùi Thuyên thấy mèo Ngũ Nương đang cọ chân Bình An.
Ánh mắt lóe lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiet-binh-an/chuong-105-phien-ngoai-3-chuyen-hang-ngay-cua-de-hau-1.html.]
…
Hôm , Nguyên Tịch cung báo cáo công việc. Bây giờ Trương Đại Tráng đến biên cương, còn ở kinh thành, quản lý tam vệ kinh kỳ, luyện binh và xử lý công việc.
Nói xong chính sự, Bùi Thuyên đột nhiên : “Nguyên chỉ huy sứ tìm một con mèo .”
Nguyên Tịch ngẩn , mới nhớ đây từng tặng một con mèo cam cho Nguyên thái hậu giải khuây. Hoàng đế kín đáo, sẽ vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện với hạ thần.
Gần đây Tiết Thường An cung, Hoàng hậu nương nương cưng chiều con mèo đó, chẳng lẽ…
Nguyên Tịch vội vàng chắp tay, hỏi: “Thần cả gan hỏi Bệ hạ, chẳng con mèo gây chuyện gì?”
Bùi Thuyên cầm một bản tấu chương lên, vẫn mở , một lát liền ném nó lên bàn.
Hành động đủ để biểu thị sự bất mãn của đối với con mèo.
giận chó đánh mèo, hỏi: “Còn loại mèo ?”
Nguyên Tịch ngẩn , hỏi: “Ý bệ hạ là?”
Bùi Thuyên: “Hoàng hậu thích, tìm thêm nhiều con giống hệt như , đưa đến Thái Thọ cung.”
Nguyên Tịch: “Vâng, bệ hạ còn yêu cầu gì khác ?”
Bùi Thuyên mặt lạnh, giọng trầm xuống: “Tính tình và nhanh.”
Nguyên Tịch cung một chuyến, hiểu nhận nhiệm vụ tìm mèo. Hoàng mệnh khó trái, liền nghiêm túc tìm một đám mèo, xem xét cả tính tình lẫn ngoại hình.
Hơn nữa, Bùi Thuyên còn nhanh, nên sáng sớm ngày thứ năm, hơn mười con mèo đưa cung.
Tất cả đều là mèo vàng lông dài, con nào con nấy đều nũng.
Nguyên thái hậu ngơ ngác, với Nguyên Tịch: “Con đưa đến hơn mười con mèo giống hệt , con chê mắt cô mẫu của con kém ?”
Nguyên Tịch sờ mũi, khó mà là hoàng mệnh. Dù Hoàng đế minh thần võ, thể mê đến chứ.
Hôm đó, khi Bình An đến Thái Thọ cung, thấy hơn mười con mèo cũng mở to mắt, còn dụi mắt một cái.
Nguyên thái hậu tức buồn : “Cứ tưởng chất tử của việc đáng tin cậy, tìm một con mèo trắng, mèo tam thể, là mèo cam.”
May mà Nguyên thái hậu vốn thích mèo cam, cuối cùng cũng để Nguyên Tịch mang .
Chỉ là hơn mười con thì nhiều, bà Bình An cũng thích, Bùi Thuyên nhượng bộ, đồng ý cho mèo Lai Phượng cung nên bà chia một nửa cho Bình An.
Mèo Ngũ Nương chui , Bình An mất một lúc mới nhận nó dựa kích thước.
lâu , những con mèo khác cũng mập mạp lên, còn dễ phân biệt nữa.
Mèo càng nhiều càng tự chơi với , cũng dễ xảy xô xát, tiện để chúng ở Lai Phượng cung, nên xây một khu vườn nhỏ bên cạnh Lai Phượng cung, giống như vườn của thỏ trắng.
Nuôi mèo con trong đó, chúng sẽ thể tùy ý Lai Phượng cung nữa.
“Tai họa mèo” ở Lai Phượng cung cứ thế giải quyết.
Mấy ngày , Bình An quen với tất cả mèo, đặt tên cho từng con.
Bùi Thuyên cùng nàng trong vườn mèo nhận mặt từng con. Hắn những con mèo vàng lông dài gần như giống hệt mặt, hỏi Bình An: “Nàng những con tên là gì?”
Bình An chỉ từ trái sang : “Ngũ Nương, Nhị Nương, Tiểu Nhị Nương, Tam Gia, Đại Tam Gia…”
Bình An là nhị cô nương của Tiết gia, Bùi Thuyên là tam đại lang, cách đặt tên chút hướng gia đình.
Bùi Thuyên cong môi, thấy Bình An chỉ tay về phía .
Bùi Thuyên nhướng mày. Ánh nắng mùa hè rực rỡ, thời tiết , bóng cây, những tia nắng vàng lấp lánh chiếu lên làn da nàng trong suốt, đôi mắt sáng ngời, môi hồng hào.
Ngón tay đang đếm mèo con của nàng chạm n.g.ự.c , : “Bùi Lang.”
Mỗi con mèo đều quan trọng, Bùi Thuyên cũng quan trọng. Nàng bước lòng , cũng bước tim nàng.
Bùi Thuyên nhịn nữa, cúi đầu hôn lên môi nàng ánh mặt trời.
Hắn nghĩ, giờ khắc , tha thứ cho tất cả loài mèo.
…
Ngoại trừ chuyện “lông rối” ban đầu, lâu , lợi ích của việc nuôi nhiều mèo xuất hiện.
Chẳng hạn như lúc , Tiết Thường An cung, Bình An đang chuyện với nàng thì Tiết Tĩnh An cũng đến.
Hai tỷ thường cung cùng , nhưng những hiếm hoi gặp mặt, họ nhất định đấu khẩu vài câu.
Tiết Tĩnh An liếc Tiết Thường An, với Bình An: “Biết đến, cung hôm nay .”
Tiết Thường An che miệng , khinh thường : “Câu mà tỷ , thật chướng tai.”
Tiết Tĩnh An: “Muội nghĩ nhiều .”
Họ đang cãi thì đột nhiên Tiết Tĩnh An nhét tay một con mèo cam béo ú.
Ngay đó, Bình An bế một con mèo cam khác, đặt lòng Tiết Thường An.
Bình An chỉ hai con mèo trong lòng họ, giới thiệu: “Con tên là Nhị Nương, con là Tiểu Nhị Nương.”
Tiết Thường An vuốt ve con mèo: “Sao đặt tên như ?”
Bình An ngẩng đầu, : “Là đặt.”
Tiết Tĩnh An hồn, bật : “Về nhà cũng nuôi một con, đặt tên là Tiểu Đại Nương.”
Một cuộc tranh cãi nhỏ biến mất trong tiếng mèo kêu.
Không lâu , khi Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An rời , Bình An cầm sách của Bùi Thuyên lên . Ngoài thoại bản, hý kịch, nàng còn thích xem du ký, tạp đàm, bên trong còn cả lời phê của Bùi Thuyên.
Bình An một hồi, thêm lời phê của . Khi cầm bút lên, nàng vô tình chấm một điểm đen tròn tròn góc sách, bẩn .
Thật khó coi.
Bình An: “Ôi chao.”
Thải Chi: “Nương nương, giờ ?”
Bình An suy nghĩ một hồi, với Thải Chi: “Bế Ngũ Nương đến đây.”
Đệm thịt móng vuốt của Ngũ Nương trắng hồng mềm mại, bóp nhẹ, móng vuốt của nó xòe như đang nở hoa.
Bình An dùng đầu ngón tay đo đệm thịt móng vuốt.
Nàng .
…
Khi Bùi Thuyên trở về, Bình An đang xem sách, là cuốn sách thường khi mười mấy tuổi.
Khoảng thời gian đó khá dài, vì Vạn Tuyên Đế nhiều thiên vị Thái tử, thể khiêm tốn.
Vì , chọn thắp đèn đêm khuya, tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ, kỹ những cuốn du ký .
Những năm gần đây, Bùi Thuyên gần như cuốn sách đó, lúc Bình An lật , đặt giường.
Giống như lớp bụi thời gian cũng phủi .
Bây giờ, bên cạnh những dòng chữ ghi sự bất cam và thất vọng của tuổi trẻ, thêm một “dấu chân mèo” nhỏ.
Bùi Thuyên sờ dấu vết đó, hỏi: “Dấu chân mèo ở ?”
Ánh mắt Bình An đảo qua, : “Chắc là của mèo.”
Nàng lặng lẽ giấu đầu ngón tay dính mực đen lưng.
Bùi Thuyên chợt khàn giọng, cúi đầu , đưa tay véo má nàng: “Nàng là mèo ? Sao ?”
Bình An chớp mắt mấy cái, kế hoạch đổ tội thất bại.
Nàng tò mò, hỏi: “Sao ?”
Bùi Thuyên kéo nàng xuống, chỉ “dấu chân mèo”, : “Là đóng dấu vẽ lên, đều dấu vết.”
Đặc biệt là Bùi Thuyên giỏi vẽ tranh, liếc mắt một cái là thể nhận sự khác biệt.
Bình An: “…”
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Vậy vẽ ?”
Bùi Thuyên: “Đẹp.”
Hắn lấy nghiên mực bàn, nắm lấy đầu ngón tay mịn màng của Bình An, chấm mực, in thêm vài “dấu chân An” lên cuốn sách.
“Dấu chân An” cứ thế lan tràn, che phủ những phiền muộn của tuổi trẻ.
------------------------------