TIẾT BÌNH AN - Chương 13: Nói Dối

Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:39:58
Lượt xem: 126

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế gian vốn dĩ "tiếng lành đồn chậm, tiếng dữ đồn xa", chốn thiên gia cũng chẳng khác.

Việc Ngọc Tuệ, Đông Cung sủng ái, Vạn Tuyên Đế cấm túc. Chưa đầy nửa ngày, khắp các phủ trong kinh thành đều tin. Thái Tử điện hạ cũng vì "dạy con nghiêm" mà đến mặt Vạn Tuyên Đế thỉnh tội.

Mà sáng hôm đó, Phùng phu nhân vốn nổi giận đùng đùng cung, khi trở về vui vẻ thoải mái, gì cũng thấy thuận mắt, ngay cả Tiết Hạo cũng đáng yêu hơn một chút.

Chỉ là, vui mừng qua , bà tránh khỏi lo lắng.

Dự Vương xem cũng chuyện , nên mới lấy cớ "coi thường cung quy" mà dâng tấu chương xin trách phạt Ngọc Tuệ quận chúa. Chỉ là, nếu về phía Vĩnh Quốc Công phủ, nhưng mười mấy năm qua từng bất kỳ biểu hiện nào.

Đương nhiên, Phùng phu nhân cũng trách Dự Vương mười mấy năm qua đoái hoài.

Nguyên thái phi ở trong cung, Dự Vương phủ nữ quyến, Phùng phu nhân là chủ mẫu, cũng cách nào. Tiết Chú và Tiết Hạo xuất sắc nhất, khó lọt mắt xanh của Vương phủ.

Quốc Công phủ ngoài mối hôn sự , thật sự qua gì với Dự Vương phủ.

Vậy mà , sự việc xảy khi Bình An trở về, thật sự chút bất thường. cũng đến dự tiệc tẩy trần của Bình An.

Thật là khó đoán!

Nghĩ nghĩ , Phùng phu nhân vẫn quyết định phiền Tần lão phu nhân, đến Di Đức Viện một chuyến.

Tần lão phu nhân nhắm mắt, giọng trầm ngâm: "Nếu đoán , chúng cũng nên tròn bổn phận. Con tìm một cái cớ để mở tiệc mời Vương gia đến phủ một chuyến."

Phùng phu nhân trong lòng đầu tiên là vui mừng, mở tiệc khoản đãi Dự Vương, nếu Dự Vương đến Quốc Công phủ, đó quả là một chuyện đại hỷ!

Bao nhiêu thế gia, tân thần cựu thần trong kinh thành đều rõ. Dự Vương trưởng thành, Vạn Tuyên Đế từng ý chèn ép, Thái Tử con nối dõi để kế thừa đại thống... Việc trả ngai vị cho huyết mạch của Tiên đế, chỉ là vấn đề thời gian.

Vĩnh Quốc Công phủ lúc chọn đúng phe, vững vị trí, tương lai sẽ phú quý vô tận.

Phùng phu nhân cũng lo lắng. Dù quan hệ giữa Quốc Công phủ và Dự Vương phủ, dựa một chỉ hôn của Vạn Tuyên Đế, cho cùng là dựa Bình An.

Nếu phú quý của Quốc Công phủ dùng sự an nguy và hạnh phúc của Bình An để đổi lấy. Bà thà rằng cần.

Đương nhiên, tạm thời bàn đến hôn ước , cứ gửi thiệp mời đến Dự Vương phủ .

Hiện giờ là tháng tư, đúng là cuối mùa hoa đào núi nở rộ.

Phùng phu nhân phái Hổ Phách, nha đắc lực của , tự xem xét các thôn trang của Quốc Công phủ ở ngoại ô kinh thành. Cuối cùng, bà quyết định chọn Vân Đào sơn trang địa điểm, trang hoàng thật cẩn thận. Rồi chọn một ngày lành trong tháng tư, lấy "Đào hoa yến" danh nghĩa, gửi thiệp mời đến các nhà.

Thiệp mời gửi cho Dự Vương phủ cũng lẫn trong đó. Qua ngày hôm , tấm thiệp đặt một chiếc án kỷ gỗ lim.

Lý Kính, tử sĩ tâm phúc phái đến Hoàn Nam trở về, cúi đầu báo cáo những tin tức điều tra : "Tiết nhị cô nương ở nhà một thợ săn họ Trương tại Hoàn Nam, ở đó hơn năm năm."

Bùi Thuyên nắm lấy trọng điểm, hỏi : "Họ Trương?"

Lý Kính đáp: "Chính xác. Hiện tại dưỡng Trương gia cũng đang ở kinh thành." Tiết gia giấu . Tiết gia Tiết nhị cô nương qua nhiều với nhà họ Trương, nên trong kinh thành vẫn chuyện .

Bùi Thuyên xuống chiếc dây buộc tóc màu đỏ án thư, ngón tay thon dài khẽ nhấc một góc.

Nó quả thực là loại vải , tuy mềm mại nhưng bất kỳ hoa văn nào, màu sắc chỉ phủ bề mặt. Đặt riêng , nó chẳng bằng một phần nghìn sự độc đáo khi quấn mái tóc nàng.

Trong đầu hiện lên hình ảnh khi giật lấy dây buộc tóc của nàng. Trong đôi mắt trong veo và xinh của nàng hiện lên vẻ mờ mịt.

Nói như , nàng nàng là cô nương Trương gia, cũng tính là dối.

Nàng cũng cố ý nhận là cung nữ. Là do bộ y phục nghĩ như .

Nhớ đến bộ y phục cung nữ, ánh mắt Bùi Thuyên bỗng dưng trầm xuống. Cho dù hài lòng với hôn sự , cũng là chuyện của riêng . Hắn chấp nhận khác nhúng tay , mà Ngọc Tuệ vượt quá giới hạn.

Lần chỉ là cảnh cáo, sẽ đơn giản như .

Dây buộc tóc trượt khỏi ngón tay , với Lý Kính: "Ngươi lui xuống ."

Lý Kính chắp tay, lùi một bước, Bùi Thuyên : "Chờ ."

Bùi Thuyên hiệu cho lấy thiệp mời án thư, : "Đưa cho Lưu Mạo, bảo báo cho Quốc Công phủ, sẽ đến."

Nghe sắp mở Đào Hoa Yến, Bình An chút vui mừng.

Ở trong cung, xem tranh họa lâu cũng chút tẻ nhạt, thú vị bằng yến tiệc.

Thải Chi đang thu dọn đồ đạc mang đến Vân Đào sơn trang, hỏi Bình An: "Nhị cô nương, còn mang gì nữa ?"

Bình An nghĩ ngợi, lấy một quyển "Kinh Thi", nhét chiếc túi nhỏ mà Tiết Tĩnh An cho nàng. Nữ quan , sách nhiều.

Nàng vỗ vỗ chiếc túi, chắc chắn, mang theo nàng nhất định sẽ .

Lúc , Phùng phu nhân chuyện với Hổ Phách bước phòng: "Dự Vương phủ truyền lời là sẽ đến, vốn dĩ là chuyện , nhưng trong lòng ..."

vui mừng nhưng xen lẫn lo âu, tâm trạng lúc nắng lúc mưa.

Thấy Bình An, Phùng phu nhân im bặt. Bình An còn nhỏ, chuyện hôn nhân vẫn cần thiết cho nàng quá sớm.

với Bình An: "Ta may cho con mấy bộ quần áo, mau, đến thử xem."

Bình An dang rộng hai tay, ngoan ngoãn để Phùng phu nhân quần áo cho . Bỗng nhiên, khóe miệng nàng cong lên, đôi mắt lấp lánh như rắc đầy .

Nàng thật khẽ, thật dịu dàng.

Phùng phu nhân gần nàng, nụ của nàng cho rung động, trong lòng mềm nhũn, vui sướng khôn tả: "Sắp dự Đào Hoa Yến, vui mừng ?"

Bình An "Vâng" một tiếng.

Vương gia sắp đến, nàng cuối cùng cũng thể đòi dây buộc tóc .

Ngày hôm , Vân Đào sơn trang.

Thời tiết trong xanh, gió mát ấm áp dễ chịu. Trên đường đến sơn trang, sắc xanh biếc của cuối xuân giao hòa với màu xanh lục đậm của đầu hạ, khiến khoan khoái lạ thường.

Là chủ nhà, mấy vị tiểu thư Tiết gia đến từ sớm. Ba họ xe ngựa, tiếng bánh xe lăn con đường núi yên tĩnh, hòa cùng tiếng chim hót, càng thêm nổi bật.

Bình An vén rèm xe ngoài, hết sức chăm chú.

Tiết Tĩnh An nhịn nàng. Bình An chỉ dung mạo xinh , mà lâu còn vẻ yên tĩnh thanh u nàng lây nhiễm.

Như thế, trong lòng Tiết Tĩnh An dần dần bình thản.

Đêm qua, Lâm di nương với nàng: "Nhị cô nương ức hiếp, phu nhân liền cung đòi công đạo. Trước con ức h.i.ế.p bao nhiêu , phu nhân cũng , lão thái thái cũng , đều như thấy?"

Vì những lời , Tiết Tĩnh An quả thực chút hụt hẫng. , nàng cũng chờ Lâm di nương đến an ủi.

Nàng chợt nghĩ, lời Lâm di nương sai, nhưng Bình An càng .

Nàng lo lắng Bình An trở về sẽ chia bớt sự sủng ái của nàng. hình như nay nàng từng nhận sự sủng ái của tổ mẫu và mẫu , chuyện chia bớt?

Ngược từ khi Bình An đến, nàng đầu tiên thì tỷ thể hòa thuận như .

Trong thời gian , ngoại trừ mối hôn sự vốn dĩ thuộc về nàng, khi xác định còn thuộc về nàng nữa. Tiết Tĩnh An phát hiện nàng mất bất cứ thứ gì.

Ngược , nàng thường xuyên thể thở phào nhẹ nhõm. Chẳng hạn như ở chỗ tổ mẫu, đầu tiên nàng trách mắng. Chẳng hạn như Ngọc Tuệ quận chúa, kẻ ức h.i.ế.p nàng mấy năm trời nay cấm túc.

Thật .

Loại cảm giác , mới là chân thật nhất.

lúc , hàng mi dài của Bình An khẽ run run, mí mắt như dính , rõ ràng là buồn ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiet-binh-an/chuong-13-noi-doi.html.]

Tiết Tĩnh An nhịn , với Bình An: "Buồn ngủ thì ngủ một lát , đến nơi tỷ gọi dậy."

Bình An lắc đầu, nàng còn ngắm đủ.

Tiết Thường An cùng xe liếc Tiết Tĩnh An một cái, trong lòng khẽ nhạt, còn vẻ tỷ tình thâm.

Không lâu , xe ngựa đến Vân Đào sơn trang, những đóa hoa đào chen chúc từng chùm từng chùm nở rộ khắp núi đồi, tựa như một dải lụa hồng rơi xuống nhân gian.

Dần dần, xe ngựa của các nhà dừng cổng Vân Đào sơn trang. Phùng phu nhân cũng đến, chuyện giao tế xã giao, cần nhiều.

Ánh mắt Bình An đảo quanh đám tiểu thư, , vẫn thấy bóng dáng Vương gia .

Lần Tiết gia hề sắp xếp bất kỳ hoạt động ngâm thơ vịnh phú nào, quả thật thiếu chút thú vị. Từ Mẫn Nhi của Ninh Quốc Công phủ đề nghị: "Nhân lúc cảnh xuân tươi , chúng dạo chơi bẻ cành ."

Đề nghị nhanh chóng nhận sự hưởng ứng của các cô nương. Tiết Tĩnh An nhíu mày, Tiết Thường An cũng chút vui.

Tiệc của Vĩnh Quốc Công phủ, để của Ninh Quốc Công phủ chủ trì.

Nếu là đây thì thôi, giờ các nàng cùng cung thư đồng. Các cô nương khó tránh khỏi so đo, ngấm ngầm phân cao thấp.

Bình An vẫn giữ vẻ mặt như thường.

Chỉ là, dạo một lúc, dần dần các cô nương đều thấy bóng dáng .

Bình An vịn một cây, hỏi Thải Chi: "Các nàng ?"

Thải Chi nghĩ thầm, lẽ là hai bọn họ lạc đường, dù sơn trang cũng rộng lớn. Nàng liền : "Cô nương đợi ở đình đằng một lát, nô tỳ phía xem đường."

Bình An cũng thật mệt.

Đình mái cong vút, cột chạm trổ tinh xảo, đề chữ "Lương Phong" (gió mát). Nàng đình xuống hóng gió một lát, rảnh rỗi việc gì nên lấy quyển "Kinh Thi" trong túi .

Nàng , sẽ mà.

Bùi Thuyên hề tỏ vẻ kiêu căng, đến sơn trang sớm cũng muộn. Sự xuất hiện của tựa như một viên đá nhỏ rơi xuống mặt nước, lấy trung tâm, tiếng hàn huyên của đám nam tân khách đều nhỏ dần.

Tiết Hãn cung kính hành lễ: "Tham kiến Dự Vương điện hạ."

Bùi Thuyên nâng tay, miễn lễ cho Tiết Hãn.

Tiết Hãn liền chỉ Tiết Chú : "Đây là trưởng tử nhà , Tiết Chú," chỉ Tiết Hạo, "Đây là thứ tử, Tiết Hạo."

Sau khi hành lễ, Bùi Thuyên liếc mấy họ. Từ mặt bọn họ, chút bóng dáng nào của Bình An.

Không lâu , yến tiệc náo nhiệt trở , khúc thủy lưu thương*, ném thẻ rượu, vui vẻ vô cùng.

*Khúc thủy lưu thương: dọc theo một dòng suối nhỏ uốn lượn (khúc thủy). Chén rượu (thường là chén nhỏ, nông - thương) đặt một chiếc khay nhỏ hoặc lá sen, thả trôi theo dòng nước. Chén rượu trôi đến mặt ai, đó nhấc chén lên uống, đó thơ hoặc đối đáp, nếu sẽ phạt rượu.

Thân thể của Bùi Thuyên , thể uống rượu, chỉ thể uống chút . Tiết Hãn nhận thần sắc mệt mỏi, bèn hỏi: "Điện hạ, hoa đào bên ngoài đang nở rộ, dạo một chút ?"

Bùi Thuyên ngoài cửa sổ, vẻ thoải mái hơn trong một chút, gật đầu: "Cũng ."

Tiết Hãn gọi Tiết Hạo: "Con dẫn điện hạ dạo ."

Tiết Hạo giật , ? Hắn và Trương Đại Tráng còn thể chuyện , nhưng với Dự Vương? Chỉ sợ sẽ vô tình đắc tội Dự Vương!

Tiết Hãn , Tiết Hạo cũng chỉ thể cắn răng, mời Dự Vương: "Điện hạ, mời."

Bước khỏi phòng, mặt là rừng hoa đào, rực rỡ chói lọi, như chốn bồng lai tiên cảnh. Bùi Thuyên phản ứng gì. Thần sắc lạnh nhạt, đáy mắt hề chút cảm xúc. Hàng lông mày dài như vẽ bằng mực, đôi mắt như chấm sơn, ẩn chứa vẻ uy nghiêm khó tả.

Tiết Hạo vốn tự tin, càng càng thấy chân như nhũn . Đột nhiên, vấp cành cây, "Bịch" một tiếng, ngã sấp mặt xuống đất.

Bùi Thuyên lướt qua , : "Ngươi nghỉ ngơi ."

Tiết Hạo càng hoảng sợ, còn cứu vãn nhưng Dự Vương điện hạ , chính là hỏng chuyện. Hắn ủ rũ cúi đầu, khập khiễng sang một bên.

Lưu công công theo bên cạnh Bùi Thuyên lắc đầu. Tên Tiết Hạo từ đến nay nên trò trống gì, chỉ bỏ tiền mua một chức quan ở Công bộ. Không Tiết Hãn nghĩ gì mà để đến đây.

Để tránh cho vương gia mất hứng, Lưu công công dò hỏi: "Điện hạ hái chút hoa đào ?"

Bùi Thuyên: "Không cần."

Vô vàn hoa thế gian trong mắt đơn giản chỉ là sự đổi màu sắc đỏ, cam, vàng, lục,... gì khác biệt. Hoa đào cũng .

Lưu công công : "Phía một cái đình, bên trong hình như , cần bảo đó tránh ?"

Bùi Thuyên định đồng ý, thấy trong đình cử động. Trong khoảnh khắc, ánh nắng chiếu xuống đình nổi bật dáng tươi tắn của thiếu nữ.

Hoa đào bay lả tả, một cánh hoa khẽ chạm gò má nàng rơi xuống nàng.

Trên đầu nàng búi túi song , còn sợi dây buộc tóc màu đỏ khi mà đó là hai đóa hoa lụa màu xanh nhạt. Theo động tác gật đầu như gà con mổ thóc của nàng, nhụy hoa bằng châu hoa lụa rung rinh.

Trong phút chốc, Lưu công công . Bây giờ trong lòng hiểu rõ, vội vàng ngậm miệng .

Theo cơn gió và hoa, Bùi Thuyên tự chủ tới.

Trong đình, thiếu nữ hai tay nâng sách, đầu gần như vùi trong sách, mí mắt và mí mắt gần như dính . Cả cuộn tròn thành một cục mềm mại, trông dễ bắt nạt.

Bùi Thuyên khẽ xoa đầu ngón tay. Hắn chắn mất ánh sáng mặt trời, Bình An vẫn phát giác. Hắn cúi , đưa hai ngón tay rút quyển sách trong tay nàng .

Lần , Bình An cố gắng mở to mắt, lộ đôi mắt trong trẻo long lanh như chứa cả hồ nước mùa thu.

Nàng cũng kinh ngạc, chỉ yên lặng . Sóng nước trong đáy mắt khẽ chuyển động, dường như nàng vẫn luôn đây giữa muôn hoa mùa xuân, chờ đợi .

Vẻ âm trầm trong đáy mắt Bùi Thuyên tan một chút. Hắn hỏi: "Sao ở đây?"

Bình An chậm rãi : "Muốn gặp ngươi."

Giọng của nàng ngọt ngào như mật, khiến đầu lưỡi Bùi Thuyên bất giác lan tỏa một tia vị ngọt.

Bùi Thuyên đột nhiên rũ mắt, thấy nàng chìa lòng bàn tay về phía , tựa như chim non phơi bụng mặt , trắng nõn sạch sẽ.

Nàng nâng tay lên một chút, đôi mắt trong veo, giọng dịu dàng: "Dây buộc tóc của ."

Bùi Thuyên: "..."

Nàng vẫn luôn nhớ thương dây buộc tóc của , tối qua cũng ngủ ngon .

Bùi Thuyên mím đôi môi mỏng, vô cớ ba phần lạnh lùng. Hắn nhắc đến dây buộc tóc, chỉ hỏi: "Vừa đang xem sách?"

Bình An gật đầu.

Cảm xúc trong mắt Bùi Thuyên khó phân biệt, : "Lại dối, nàng ngủ quên."

Bình An mơ hồ nhớ . Hắn nàng dối rút dây buộc tóc của nàng. Lần nàng dối cầm sách trong tay, lẽ giữ sách của nàng ?

Nàng hề dối. Nàng đang sách, chỉ là xem một chút cẩn thận ngủ quên mất.

Vương gia ngốc nghếch hung dữ, còn thiếu thốn đồ vật. ngày mai nàng còn dùng đến sách.

Thôi , đợi nàng dùng xong sẽ đưa cho .

Bình An hạ quyết tâm, cố gắng hồi tưởng , mi mắt nàng run rẩy, chậm rãi : "Ta xem, bên trong : Quan quan sư cưu... Tại hà chi..."

Bùi Thuyên cúi đầu liếc nàng.

Nàng nghiêng đầu: "Thu?"

---

Thanh m.á.u của Dự Vương -1

Loading...