TIẾT BÌNH AN - Chương 25: Nhị Ca Lợi Hại
Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:40:30
Lượt xem: 115
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng hét của Trương Đại Tráng vang vọng đất trời, từ cổng Quốc công phủ lan đến ngóc ngách, khiến đám gia nhân trong ngoài giật thót tim. "Lại đến nữa ?"
Mấy Hà gia đang uống ở chính đường thấy, lập tức bật dậy, mặt mày nặng trịch.
Hà Bàn hỏi: "Người trong phủ các ngươi?"
Quản gia vội lau mồ hôi trán. Người bản lĩnh hét vang vọng khắp Quốc công phủ thế , ngoài Trương Đại Tráng còn ai?
Hắn vội vàng trừ: "Lão gia chớ trách, chỉ là... một tên sai vặt thôi."
Tiết gia về khoản ăn mặc, từng bạc đãi Trương Đại Tráng, thậm chí còn để Nhị gia suốt ngày cùng rong chơi. Chỉ là, Trương Đại Tráng phép xuất hiện ở bữa tiệc tẩy trần của Bình An.
Thân phận của Trương Đại Tráng, thật khó mà rõ.
Quản gia dứt lời, sắc mặt Hà Bàn càng khó coi: "Tên sai vặt nhà các ngươi, cũng ngông cuồng ngang ngược đến ?"
Quản gia ấp úng: "Cái... cái ..."
Mấy trẻ tuổi Hà gia hậm hực xắn tay áo. Vốn dĩ trong lòng đầy lửa giận, giờ thì , một tên sai vặt của Tiết gia cũng dám khiêu khích đến mặt bọn họ.
Mấy ào ào từ hành lang sân , Tiết Hạo và Trương Đại Tráng cũng bước từ nghi môn.
Tiết Hạo xoa xoa lỗ tai gần như tê dại, trách Trương Đại Tráng: "Nhà là sân khấu của ngươi, cần luyện Sư tử hống* như ."
*Sư tử hống: một loại công phu sử dụng nội lực để tạo tiếng hét lớn.
Hai bên bất ngờ chạm mặt, Tiết Hạo vội ngậm miệng.
Quản gia Tiết gia theo Hà Bàn, ngừng nháy mắt hiệu cho Tiết Hạo và Trương Đại Tráng, bảo họ ngàn vạn đừng gây xung đột.
Tiết Hạo nhận Hà Bàn. Hắn một chức quan nhàn tản ở Công bộ, đương nhiên từng thấy qua mấy vị đại quan từ xa.
Khí thế của lập tức xẹp xuống, chột chắp tay: "Hà đại nhân."
Hà Bàn thèm liếc mắt đến kẻ " đánh mà hàng" như Tiết Hạo. Ông trực tiếp hỏi Trương Đại Tráng: "Là ngươi hô?"
Trương Đại Tráng khoanh tay ngực, đáp mà hỏi ngược : "Các ngươi là ức h.i.ế.p nhà ?"
Tiết Hạo hoảng sợ vội kéo Trương Đại Tráng: "Ngươi nhỏ thôi, đây là Binh bộ Thượng thư..." kéo nổi.
Người luyện võ chịu nổi khiêu khích, huống chi Hà Bàn Thượng thư nhiều năm. Nửa điểm khéo léo ông cũng học , ngược tâng bốc quen. Hai mươi năm qua ai dám chuyện với ông như .
Hà Bàn lạnh: "Hay cho một câu ức hiếp, là Tiết gia các ngươi động thủ !"
Trương Đại Tráng: "Đánh lắm, ai bảo Hà gia các ngươi mở miệng xúc phạm khác !"
Mấy nam tử Hà gia sắp nhịn nữa, Hà Bàn đánh giá Trương Đại Tráng.
Hà Bàn năm xưa từng xông pha chiến trường, chuẩn. Trương Đại Tráng như tên, sinh rắn chắc như một tảng đá vững chãi nhưng là luyện võ, rõ ràng là xuất thôn dã, lên mặt bàn.
Ông : "Nếu đều là luyện võ, cần cãi , so tài một phen sẽ rõ."
Trương Đại Tráng: "Ta cầu còn ! Nếu các ngươi thua, xin nhà !"
Hà Bàn giận quá hóa : "Được! Nếu ngươi thua, ngươi quỳ từ Tiết gia đến Hà gia, dập đầu xin cô nương nhà !"
Tiết Hạo ngây . Trương Đại Tráng điên ! Một gã nhà quê như thể đánh Hà gia cả nhà đều luyện võ?
Tiết Hạo vội hỏi quản gia: "Mẫu ? Phụ ?"
Quản gia: "Sáng sớm nay lão thái thái và lão gia cung, Đại thái thái Ninh Quốc công phủ ..."
Tiết Hạo kinh hãi. Lần , chỉ sợ hai nhà Tiết Hà sẽ kết thù từ đây mất!
Đã so tài, sân của Tiết gia vặn.
Đám nhi tử lưng Hà Bàn đều hăm hở thử, Hà Bàn gọi một : "Lão nhị, con lên."
Hà Nhị Lang ánh mắt ngưỡng mộ của mấy Hà gia, một bước vọt lên phía . Hắn sớm ưa cái tên Trương Đại Tráng ăn ngông cuồng . Hôm nay nỗi uất ức của Hà gia, nhất định để trả !
Hai lao về phía đối phương.
Tiết Hạo vội bịt tai nhắm mắt, lùi một bước, nhưng thấy tiếng kêu thảm thiết của Trương Đại Tráng. Lúc mới cẩn thận mở mắt, lập tức ngây –
Chỉ thấy Trương Đại Tráng và Hà Nhị Lang tay ghì tay, ai rơi xuống thế hạ phong.
Tiết Hạo kinh ngạc há hốc mồm.
Chiêu đầu tiên , Hà Nhị Lang lập tức thu vẻ khinh thị. Hắn trụ vững hai chân. Hà Bàn xem cũng nhíu mày.
Khoảnh khắc tiếp theo, Trương Đại Tráng hét lớn một tiếng: "Hống!"
Tương truyền Trương Đức Phúc khi còn trẻ săn núi từng dùng tiếng hét dọa lui hổ dữ. Chuyện thật giả khó mà kiểm chứng nhưng giọng của Trương Đại Tráng di truyền từ phụ , thật sự lớn.
Tiếng hét khiến màng nhĩ đều chấn động mạnh. Hà Nhị Lang gần, chấn động đến nỗi tay giảm lực, ngược Trương Đại Tráng lật nhào xuống đất.
Nhất thời, tiền viện chìm tĩnh lặng c.h.ế.t chóc, Hà Nhị Lang mặt đỏ bừng: "Ngươi... ngươi giở trò!"
Trương Đại Tráng phủi tay: "Có ai là dùng âm thanh !"
Mặt Hà Bàn đen , giọng vốn là một thứ vũ khí lợi hại. Nếu đây là chiến trường, nhị nhi tử của ông c.h.ế.t , bèn gọi Hà Nhị Lang: "Lão Nhị, lui về."
Tiết Hạo kinh ngạc mừng rỡ, như cũng ? còn kịp hòa giải, Trương Đại Tráng vẫn còn tận hứng. Hắn chỉ mấy còn : "Lên hết !"
Hà Bàn đang lo lắng vì thua ngoài dự kiến, may mà Trương Đại Tráng tự khiêu khích khác. Ông hiệu bằng mắt, Hà Tứ Lang bước .
Hà Tứ Lang tác phong vững chắc, hơn nữa Hà Nhị Lang gương, ván nhất định thắng.
Tiết Hạo sốt ruột dậm chân, rõ ràng bọn họ thắng mà!
Mắt thấy Hà Tứ Lang và Trương Đại Tráng quyền đối quyền, thịt đối thịt, cục diện so với ván đầu tiên còn ác liệt hơn. Tiết Hạo tim đập loạn xạ, Hà Tứ Lang càng đánh càng thuận lợi, Trương Đại Tráng dường như chỉ thể phòng thủ.
Hà Bàn thoải mái một lúc, ngay đó, Trương Đại Tráng to lớn như nhưng linh hoạt như rắn, xoay chân một cái, đá văng Hà Tứ Lang!
Thật sự quá đột ngột, đến khi ngã xuống đất Hà Tứ Lang vẫn kịp hiểu chuyện gì xảy .
Trương Đại Tráng còn bình phẩm một câu: "Ngươi cũng tệ."
Hà Tứ Lang: "..."
Trương Đại Tráng sự nhanh nhẹn như hôm nay, tất cả là nhờ những gây họa thuở nhỏ, Trương Đức Phúc đuổi đánh. Người Hà gia chuyện , đương nhiên thể hiểu nổi, họ thua !
Hai còn của Hà gia, từ chỗ hăm hở ban đầu nay trở nên do dự. Ngay cả trưởng còn chiếm lợi thế, liệu ?
Hà Bàn thì mặt mày đỏ tía.
Thấy , Tiết Hạo vội vàng xoa dịu: "Hà đại nhân, hôm nay đến đây thôi? Ha ha ha."
Phải đắc ý nhất sân là Trương Đại Tráng, mà chính là Tiết Hạo.
Lúc lo lắng bao nhiêu, thì giờ phút khóe miệng cong lên bấy nhiêu: Hà gia các ngươi tự xưng là võ phu chi gia*, hóa đều đánh một hán tử từ thôn quê lên?
*Võ phu chi gia: gia đình theo võ.
Thật hận thể nhảy lên lớn!
Không ngờ, Hà Nhị Lang lập tức với Hà Bàn: "Phụ , như công bằng. Tên nam tử vốn nhà họ Tiết, đánh thì đánh với Tiết Chú, Tiết Hạo!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiet-binh-an/chuong-25-nhi-ca-loi-hai.html.]
Tiết Hạo: "Hả?"
Trương Đại Tráng hăng máu, kéo Tiết Hạo : "Chê mang họ Tiết? Tiết Hạo đánh với các ngươi, cũng chẳng sợ!"
Thấy vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế, Hà Bàn phất tay: "Lão Nhị sai, Lão Ngũ, con lên."
Tiết Hạo ngờ rằng vui quá hóa buồn, đến lượt , vội : "Không, !"
Trương Đại Tráng vỗ vai , : "Không ngươi khỏe lắm , sợ gì?"
Tiết Hạo thua khí thế, Hà Ngũ Lang khiêu khích: "Đồ tôm chân mềm."
*Tôm chân mềm: ý chỉ kẻ yếu đuối, nhát gan.
Tiết Hạo cũng cãi .
Từ nhỏ đến lớn, Tiết Hạo từng nên trò trống gì. Lúc nhỏ học hành dốt nát, luôn tổ mẫu phạt quỳ từ đường, thước kẻ của từng ngơi tay.
Đánh cũng đánh , mắng cũng mắng , vẫn thể nhồi nhét Tứ thư Ngũ kinh đầu. Hôm nay thuộc làu Mạnh Tử, đến lúc ngủ quên sạch, kém xa đại ca.
Hắn từng lỏm các nha lén lút bàn tán: "Cứ tưởng đại ca nhi học hành giỏi, mới mong nhị ca nhi, ai ngờ học còn tệ hơn..."
Sau đó, Tiết Hạo từ bỏ việc học hành. Người nhà thấy ngay cả thái độ cũng , cứ thế bỏ qua. Đến giờ mười tám tuổi, nhờ bóng mát của tổ tiên mà một chức quan hư danh, cả ngày chỉ ăn chơi lêu lổng.
Việc duy nhất nên chuyện cho đến nay, chính là tìm Bình An.
Từ khi tìm Bình An, đắc ý vênh váo cả ngày. Vậy mà quên mất, gì cũng xong.
Hà Bàn khoanh tay đó, lén thở phào nhẹ nhõm. Tiết Hạo chẳng chút khí phách nào, ắt hẳn sẽ thua. Hà gia cuối cùng cũng thể vớt vát chút thể diện.
Quả nhiên, Hà Ngũ Lang và Tiết Hạo giao đấu. Tiết Hạo ba chân bốn cẳng bỏ chạy: "Không , , cái thật mà!"
Trương Đại Tráng giận đến tím mặt: "Đánh chứ!"
Tiết Hạo sợ đến toát mồ hôi đầm đìa. Ngay đó, Hà Ngũ Lang túm , một quyền giáng thẳng mặt, "Bốp" một tiếng.
Tiết Hạo nghiêng đầu, liếc mắt về phía cửa thùy hoa, giờ khắc thời gian dường như chậm . Chỉ thấy cánh cửa từ lúc nào một bóng hình nhỏ bé.
Chính là Bình An. Nàng hé nửa , đôi mắt trong veo xinh .
Tiết Hạo chợt nhớ .
Khi tất cả lắc đầu về chuyện học hành của . Tiểu Bình An níu lấy vạt áo , từng bước từng bước lẽo đẽo theo . Nàng dùng đôi mắt long lanh như nước ngưỡng mộ , giọng mềm mại: "Nhị ca ca, trèo cây bắt chim."
Trên đường từ Hoàn Nam về kinh cùng Bình An. Vì đường thủy, mỗi khi thuyền dừng Tiết Hạo thường thả mồi câu cá. Lúc đó, Bình An cũng như .
Hắn là Nhị ca ca lợi hại của Bình An.
Nếu Bình An khác ức hiếp, là Nhị ca bằng cả dưỡng , là ca ca cái nỗi gì?
Giây , lấy sức lực, đỡ cú đ.ấ.m của Hà Ngũ Lang. Trong ánh mắt kinh ngạc của Hà Ngũ Lang, Tiết Hạo dùng trán húc trán .
"Cốp!"
Hà Ngũ Lang choáng váng đầu óc, liên tục lùi mấy bước.
Tiết Hạo hề hấn gì. Hắn thừa thắng xông lên, quật ngã Hà Ngũ Lang, học theo Trương Đại Tráng hét lớn: "Hống!"
Trương Đại Tráng: "Chúng thắng ! Mau xin nhà !"
Người Hà gia: "..."
Lúc , gần cửa thùy hoa, Thải Chi và Bình An đến một lúc. Nàng chút lo lắng, sợ tên lỗ mãng kinh động đến Bình An, : "Cô nương, chúng mau về thôi!"
Giọng của nàng lớn, nhưng trong tiền viện tĩnh mịch rõ ràng.
Mọi đều sang. Thiếu nữ trong cửa , chỉ còn nửa bóng dáng. Một góc váy bách điệp của nàng bỗng xoay tròn, như đóa hoa tươi thắm nở rộ tầng tầng lớp lớp, dường như hương thơm thoang thoảng, xinh tuyệt trần.
Mấy nhi tử Hà gia đều ngây .
Trương Đại Tráng túm lấy cổ áo Hà Ngũ Lang: "Cút, cái gì mà !"
Tiết Hạo đổi hẳn vẻ yếu thế ban nãy: "Xin mau!"
...
Phượng Nghi cung.
Sau khi Bùi Thuyên "sớm ngày thành hôn", đừng là Trương hoàng hậu, ngay cả Nguyên thái phi cũng ngẩn . Bùi Thuyên chủ động yêu cầu thành hôn!
Dự Vương phủ chẳng luôn xem nhẹ mối hôn sự ?
Trương hoàng hậu hồi phục tinh thần sớm hơn Nguyên thái phi. Bà nghĩ đến tôn nữ Ngọc Tuệ.
Ban đầu, cứ ngỡ rằng Ngọc Tuệ mất thể diện của Dự Vương phủ, nên Bùi Thuyên mới tay. Giờ ngẫm , sự đổi dường như bắt đầu khi Tiết gia Bình An trở về.
Cho nên đó, Ngọc Tuệ đắc tội thực là Tiết Bình An, chứ chỉ Dự Vương phủ.
là chút ngoài ý .
Tần lão phu nhân chút biến sắc. Bà dám đưa yêu cầu , so với điều Tiết Hãn nghĩ, suy tính còn sâu xa hơn một bậc. Đó là bà e sợ Dự Vương phủ đồng ý.
Nếu vinh hoa phú quý của Tiết gia chỉ dựa mối hôn sự của Bình An để duy trì, thì ngày Tiết gia lụn bại cũng chẳng còn xa.
Bà cũng đặt hết gánh nặng của chuyện lên Bình An.
Đối với Bùi Thuyên, Tần lão phu nhân kiêu ngạo nịnh nọt, : "Vương gia thẳng thắn, lòng che chở, lão hiểu rõ."
" như hai vị nương nương và Vương gia , Bình An sống mái hiên Tiết gia, e là chút thói quen khó sửa. Cho nên nhà chúng nuôi thêm bốn năm nữa, đợi nàng mười chín tuổi xuất giá."
Nửa câu , Tần lão phu nhân với Nguyên thái phi và Trương hoàng hậu, việc cưới xin nhiều chỗ cho nam nhân nhúng tay .
Nếu lúc Bùi Thuyên đồng ý, sóng gió chuyện từ hôn coi như xong.
Không đợi Nguyên thái phi và Trương hoàng hậu lên tiếng, Bùi Thuyên đột nhiên : "Quá lâu."
Nguyên thái phi gật đầu. Bùi Thuyên tham chính, thành gia lập nghiệp là việc nên trong một hai năm tới. Nếu kéo dài đến bốn năm , khả năng hôn sự biến động là quá lớn.
Mặc dù đó bà mong chuyện biến động, nhưng hôm nay, Bùi Thuyên dường như tính toán khác.
Tần lão phu nhân bèn : "Vậy thì hai năm ."
Giữa đôi lông mày của Bùi Thuyên thoáng lộ vẻ bực dọc khó chịu.
Nguyên thái phi: "Hai năm, chuyện ..." Bà liếc nhi tử một cái, đổi giọng, "Cũng thể quyết định vội vàng như , còn bàn bạc thêm."
...
Rời khỏi Phượng Nghi cung, sắc mặt Bùi Thuyên bình tĩnh khác thường.
Lưu công công theo bên cạnh thể cảm nhận rõ ràng, tâm trạng của lúc chẳng hề , chỉ là nhờ công phu dưỡng khí*, nên lộ nửa phần.
*Công phu dưỡng khí: chỉ việc rèn luyện, tu dưỡng để giữ cho tinh thần và thể chất luôn ở trạng thái nhất, điềm tĩnh và dễ cảm xúc chi phối.
Bỗng chốc, Bùi Thuyên dừng bước, : "Đến Hưng Hoa điện."
Vạn Tuyên Đế và Tiết Hãn đang ở Hưng Hoa điện.
---
Bùi Thuyên: Tìm cứu viện.