TIẾT BÌNH AN - Chương 34: Thỏ (tiếp)

Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:40:53
Lượt xem: 107

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dưới lầu, Tiết Hạo nhớ sự kích thích khi đụng độ sói, tim vẫn còn đập nhanh. Trương Đại Tráng chỉ tự săn bắn, còn bảo giúp đỡ. Hắn mấy tưởng sắp hỏng việc nhưng ngờ thì cũng thể đối đầu với sói.

Hắn chợt thấy khoan khoái, hiên ngang lên ngựa, chuẩn theo đường cũ tìm Trương Đại Tráng, đụng mặt Hà Nhị Lang.

Hà Nhị Lang mặt tối sầm: "Ngươi? Ngươi săn sói?"

Tiết Hạo: "Là , còn ngươi?"

Nói xong, thấy Hà Nhị Lang xách một con thỏ sống, khinh thường: "Thứ đồ nhỏ , chúng bắt mười con !"

Hà Nhị Lang: "Không thể nào!"

Bắt thỏ sống cần đặt bẫy, bận săn những động vật khác thể cứ chằm chằm bẫy. Còn tên Tiết Hạo thể hiểu cách đặt bẫy ?

Viên thái giám ghi chép : "Tiết Nhị gia quả thật bắt mười con thỏ rừng sống."

Hà Nhị Lang: "..."

Tiết Hạo: "Thế nào, bằng chúng ?"

Nếu ở đây đông , Hà Nhị Lang nhất định sẽ vứt con thỏ rừng đánh với Tiết Hạo một trận. Hắn chỉ Tiết Hạo: "Ngươi chờ đó, sẽ soán ngôi ."

Tiết Hạo: "Các nhà đều thỏ , ngươi mau đưa thỏ rừng cho của ngươi !"

Nói xong, Tiết Hạo thúc ngựa rời . Hà Nhị Lang chỉ bắt một con, so với việc đưa cho Hà Bảo Nguyệt, càng đưa cho Bình An . Bình An thỏ rừng .

Nghĩ đến đôi mắt dịu dàng tĩnh lặng, trong trẻo xinh của cô nương ... Hà Nhị Lang ý thức , rửa sạch nỗi nhục , càng thể để Tiết Hạo giành hết sự chú ý.

Hắn ném con thỏ rừng cho tiểu đồng, tiểu đồng : "Nhị gia tặng thỏ cho Tiết nhị..."

Hà Nhị Lang : "Lát nữa ."

, nửa nén hương , thái giám gõ chiêng hô: "Vĩnh Quốc Công phủ Tiết gia, một con hươu hoa mai!"

Một lát : "Vũ Ninh Hầu Hà gia, một con lợn rừng!"

"Ninh Quốc Công Từ gia, một con thỏ rừng!"

"..."

"Vĩnh Quốc Công phủ Tiết gia, một con chim ưng!"

"Vũ Ninh Hầu Hà gia, một con cáo đỏ!"

"..."

Ban đầu còn xen lẫn các thế gia khác, càng về các nhà khác ít dần, chỉ còn hai nhà Tiết - Hà so kè !

Trong đình bốn góc ở đằng xa, Đại gia của Vĩnh Quốc Công phủ Tiết Chú đang cùng đồng liêu uống rượu ngâm thơ. Tuy đây là nơi của võ nhân nhưng văn nhân cũng thú vui tao nhã, đó là tiếng báo tin.

Tiếng báo tin trong cuộc săn b.ắ.n mùa thu thường xuyên xuất hiện trong thơ ca phú của triều Đại Thịnh.

Tuy nhiên, các văn nhân dần phát hiện tiếng báo tin chỉ còn hai nhà .

Hà gia quyết giành thắng lợi trong cuộc thi đấu, Tiết gia xen , rõ ràng là đắc tội với Hà Thượng thư. Hơn nữa nữ quyến hai nhà mâu thuẫn từ , khỏi khiến suy nghĩ sâu xa.

Ban đầu Tiết gia bắt mười con thỏ, săn một con sói, Tiết Chú khá đắc ý. Sau đó diễn biến thành như , trong lòng nặng trĩu, trong ánh mắt nhạo của đồng liêu, vội vàng cáo từ.

Hắn chạy chậm đến nơi mai phục một lát, liếc thấy Tiết Hạo và Trương Đại Tráng trở về.

Tiết Hạo thấy Tiết Chú, vui vẻ : "Đại ca, đây là con lợn rừng chúng săn , xem răng nó !"

Tiết Chú thèm , vội vàng gọi Tiết Hạo xa, mắng : "Đồ ngu, đồ ngu, cái gì !"

Tiết Hạo hiểu: "Sao ?"

Tiết Chú: "Đệ đắc tội với Hà gia đến cùng ? Sau nếu Ngự Sử Đài vạch tội Hà gia, khác nếu đây là tư tâm của phụ , phụ ở trong quan trường ?"

Tiết Hạo định , bọn họ sớm trở mặt với Hà gia. chuyện trong nhà giấu kín, Tiết Chú lúc đó ở thư viện, hề .

Tiết Chú mắng: "Còn nữa, chỉ với chút bản lĩnh của , dựa tên Trương Đại Tráng ? Lần khác tìm tỉ thí, cho mang theo Trương Đại Tráng, xem bao nhiêu mặt mũi để mất, bằng mất!"

Tiết Hạo mắng một trận, ủ rũ cúi đầu.

Tiết Chú thấy Trương Đại Tráng tò mò về bên , đá Tiết Hạo một cái: "Đệ với Trương Đại Tráng, trong nhà cho phép."

Không lâu , Tiết Hạo liền chuyện với Trương Đại Tráng.

Trương Đại Tráng cảm thấy mất hứng: "Quy củ thật nhiều."

Thật tiểu ở trong loại gia đình thể sống vui vẻ như khi ở Hoàn Nam .

...

Trong đình của hoàng gia, Lưu công công : "Tiết gia đem theo một thị vệ, chính là dưỡng Trương gia . Hắn là một tay săn bắt giỏi, hai nhà ngấm ngầm so tài, thi đấu với ."

Cũng dễ hiểu thôi, hai nhà Tiết - Hà sớm kết thù, Hà gia nhất định trở nên nổi bật trong cuộc thi , nở mày nở mặt, bù đắp cho sự uất ức đó.

Bùi Thuyên mày mắt động, tiếp tục vẽ tranh.

Lưu công công: "Chỉ là, nô tài thấy, Tiết Chú ngăn cản Tiết Hạo ."

Nếu bắt đầu thi đấu thì thôi, bắt đầu mà Tiết gia thua kém, ngược mất mặt.

Bùi Thuyên nâng tay lên, treo bút vẽ lên tránh bẩn bức tranh. Quả nhiên, một lát , chỉ bên ngoài liên tục báo con mồi của Hà gia.

Không của Tiết gia nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiet-binh-an/chuong-34-tho-tiep.html.]

Hắn hạ cổ tay xuống đặt bút, Lưu công công ấp úng: "Nô tài còn , Hà Nhị gia cũng bắt một con thỏ tặng cho Bình An cô nương..."

Bùi Thuyên ngẩng mắt , đáy mắt lạnh lẽo, giống như một viên ngọc đen chìm đáy hồ.

Lưu công công ấp úng: "Trước đây, khi Hà Bàn đầu đến Tiết gia, dẫn theo Hà Nhị gia và mấy nữa cùng ."

Còn về chuyện gì xảy trong sân, tuy hai nhà Tiết - Hà đều nhắc đến nhưng Dự Vương phủ đều rõ. Việc Hà gia thảm hại rút lui, cũng chính là lý do cuối cùng nhà họ đến tận cửa tạ .

Chỉ điều, Hà Nhị gia tặng thỏ cho cô nương, xem từng gặp cô nương.

Bùi Thuyên đặt bút vẽ lên giá bút, bức tranh vẫn vẽ xong.

Lưu công công im bặt.

Chỉ thấy Bùi Thuyên dậy, khẽ gõ đốt ngón tay lên mặt bàn, giọng lạnh lẽo như tiết trời tháng chạp, : "Mang kỵ trang của bản vương đến, bảo Lý Kính bọn họ tới."

Lưu công công lau mồ hôi, đáp: "Vâng."

...

Các cô nương vốn cũng định xuống lầu cưỡi ngựa dạo chơi, nhưng hai nhà Tiết - Hà đấu đá .

Mọi lặng lẽ quan sát Bình An và Hà Bảo Nguyệt, ăn ý nhắc đến chuyện cưỡi ngựa. Bởi vì Bình An cưỡi ngựa, chắc chắn sẽ cùng các nàng.

, các nàng bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của hai bên.

Nghe thấy Tiết gia săn con mồi, trong mắt Bình An sẽ ánh sáng lấp lánh. Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đương nhiên cũng vui mừng.

Các nàng vui, Hà Bảo Nguyệt càng vui. Nàng tin Tiết Hạo bản lĩnh , chắc chắn là nam tử săn .

Đã đến cuộc săn b.ắ.n mùa thu, đương nhiên thể mang theo cao thủ săn bắn. Chỉ là nam tử lợi hại một cách bất thường, quả thực giống như Tiết gia cố ý tìm đến để mất mặt bọn họ.

Bầu khí lầu căng thẳng, ngờ một lát chỉ còn tiếng báo của Hà gia: "Vũ Ninh Hầu Hà gia, một con hươu hoa mai!"

"Vũ Ninh Hầu Hà gia, một con lợn rừng!"

"..."

Liên tiếp mấy tiếng đều chỉ Hà gia, thỉnh thoảng xen lẫn nhà khác, nhưng còn Tiết gia nữa.

Hà Bảo Nguyệt vốn đang lo lắng, cuối cùng cũng thở phào, nàng liếc mấy cô nương Tiết gia, : "Ca ca nhà các ngươi , thương chứ?"

Tiết Tĩnh An nhíu mày, cuộc săn b.ắ.n mùa thu những năm thương cũng là chuyện bình thường. lời của Hà Bảo Nguyệt vài phần hả hê khi khác thương, khó .

Bình An khẽ vuốt ve thỏ, nàng : "Không ."

Hà Bảo Nguyệt: "Sao ngươi ?"

Bình An giơ tay, chỉ xuống phía lầu.

Không từ lúc nào, Tiết Hạo và Trương Đại Tráng đang ngang qua từ phía xa, bụi bặm nhưng hề thương.

Tiết Tĩnh An chút khâm phục khả năng quan sát của Bình An, nàng là đầu tiên trong tất cả thấy Tiết Hạo bọn họ.

Tiết Tĩnh An vội vàng tiếp lời: "Chuyện rõ ràng , Bảo Nguyệt tỷ tỷ lo lắng ."

Hà Bảo Nguyệt chiếm lợi thế, lạnh một tiếng. Không , Hà gia thể hiện hết phong độ , cho dù Tiết gia mời cao thủ đến thì tác dụng gì, đại cục định.

Quả nhiên, chỉ nàng nghĩ như , Từ Mẫn Nhi với Hà Bảo Nguyệt: "Giải nhất cuộc thi đấu hôm nay thuộc về nhà ."

Hà Bảo Nguyệt : "Đáng lẽ như ."

Nếu bên phía Đông Cung tiếp tục săn bắn, lẽ Hà gia sẽ giả vờ nhường nhịn. Thái tử chỉ săn ba con mồi động tĩnh, quần thần đương nhiên thể tùy ý săn.

Đột nhiên, Bình An ghé sát lan can, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hướng xuống lầu, nàng khẽ mở to mắt.

Trong lòng Hà Bảo Nguyệt dự cảm , nàng nhíu mày, theo ánh mắt của Bình An ——

Gần đến chạng vạng, trời dần tối sớm, chân trời trải một mảng gấm vóc màu tím đỏ, gió thổi qua rừng cây tạo thành âm thanh như tiếng kim thạch. Trên con đường hẹp, một con tuấn mã nhẹ nhàng bước tới.

Dự Vương điện hạ mặc kỵ trang màu đen tuyền, mái tóc đen nhánh buộc cao, khuôn mặt như tạc từ bạch ngọc, đường nét cân đối mỹ, đôi mày rậm và đôi mắt đen sâu thẳm, đôi môi mỏng nhạt màu, toát lên vẻ trầm tĩnh lạnh lùng, khiến khác dám tùy tiện đến gần.

Một tay nắm dây cương, tay còn xách một con vật lông xù...

Thỏ.

Từ Mẫn Nhi ngẩn : "Dự Vương điện hạ bắt một con thỏ ?"

Mọi còn cũng lén đưa mắt , chỉ là, kịp gì thêm thấy thị vệ tiến lên nghênh đón, Dự Vương hất cái cằm đường nét đẽ, hiệu cho thị vệ phía .

Không xa, các thị vệ đang kéo một con thú hoang, lông màu vàng vằn đen, chính là hổ.

Săn hổ trong cuộc săn b.ắ.n mùa thu là điềm lành, thái giám báo tin vui mừng gõ liên tiếp ba tiếng chiêng.

Các cô nương đều , : " là hổ thật!"

Hà Bảo Nguyệt đưa tay che miệng, màn đấu đá đó giữa hai nhà Tiết - Hà giờ chẳng còn đáng kể nữa. Giải nhất của cuộc săn mùa thu chỉ thể là con hổ .

Các tiểu thư thi trầm trồ kinh ngạc, ngoại trừ Hà Bảo Nguyệt.

Nàng chút thất vọng, món hời của Hà gia coi như hụt mất. Tuy nhiên, giải nhất về tay Dự Vương cũng là lẽ thường, dù cũng hơn là tay nhà khác.

Lại sang bên cạnh Dự Vương, một thị vệ đang gì đó với thái giám. Thái giám rõ ràng giật , hắng giọng, :

"Vĩnh Quốc Công phủ Tiết gia, một con hổ đực!"

---

Bùi Thuyên: Săn hổ chỉ là thuận tay thôi.

Loading...