TIẾT BÌNH AN - Chương 37: Trổ Tài

Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:41:01
Lượt xem: 112

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bình An ôm thỏ, thong thả từ trong đình .

Nàng vuốt ve tai thỏ, trong mắt còn vương chút mờ mịt.

Cung nữ dẫn đường là của Dự Vương phủ, cung nữ đình chờ nàng dẫn nàng trở về, cho đến khi thấy nàng trở đình nghỉ ở bãi ngựa mới rời .

Tiết Thường An vẫn ở trong đình, dáng đoan trang tao nhã, chỉ là thở chút gấp gáp, cổ lấm tấm mồ hôi, ngoài gì khác thường.

Nàng lặng lẽ quan sát Bình An, Bình An thản nhiên xuống, kiểm tra tai thỏ, răng thỏ, còn móng vuốt.

Kiểm tra xong, nàng nắm tay thỏ lắc lắc, giống như đang chào hỏi con thỏ mới quen.

Tiết Thường An hồi lâu, vẫn nhịn nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, trả khăn tay ?"

Bình An ngẩng đầu, nàng khẽ "a" một tiếng: "Không mang theo."

Nàng khăn tay của Vương gia thể để khác tùy tiện thấy, nên hôm nay mang theo bên mà giấu trong phòng.

Sợ Tiết Thường An còn lo lắng, nàng ưỡn n.g.ự.c đảm bảo: "Lần trả."

Tiết Thường An im lặng, nàng quan tâm Bình An trả , chỉ là tiện miệng hỏi. Còn nữa, tựa như gặp Dự Vương là chuyện bình thường .

Nàng đột nhiên nheo mắt , cảnh giác xung quanh xem ai nhỏ giọng hỏi Bình An: "Hai gặp bao nhiêu ?"

Tiết Thường An chỉ , bọn họ ở trong cung thư đồng gặp một hai , như thì .

Nàng nghĩ bụng, với tính tình ngốc nghếch của Bình An, nếu nàng thể ngay, thì nhiều, đếm đầu ngón tay là đủ.

Nếu thể, thì đếm xuể.

Quả nhiên, Bình An suy nghĩ kỹ càng, nàng rõ lắm, tuy rằng cách một thời gian gặp một , nhưng mỗi gặp đều một cảm giác quen thuộc mơ hồ.

Có lẽ là vì họ hôn ước, Hoàng đế giống như Nguyệt lão trong truyện, cột một sợi tơ hồng, buộc hai đầu ngón tay út của họ với .

Khác với sự lãng mạn của Bình An, Tiết Thường An trong lòng nghẹn .

Trước đây nàng và Tiết Tĩnh An tranh giành hôn sự , chế giễu chê bai, trong lòng hòa hợp, đến mức ngoài mặt cũng thể hòa thuận, nhưng nghĩa là nàng yêu Dự Vương sâu đậm.

Dự Vương đương nhiên tuấn mỹ phi thường, địa vị vô cùng đặc biệt. Tiết Thường An ngoài ngưỡng mộ, càng dựa hôn sự khiến khác ghen tị để bỏ xa Tiết Tĩnh An, Ngọc Tuệ và những khác.

Đương nhiên, từ khi nàng đánh Hà Bảo Nguyệt, nàng mong cầu hôn sự gì. Hiện tại, nàng thể sẽ gả khỏi kinh thành.

Chỉ là bây giờ, Bình An và Dự Vương qua , tạm thời là hợp lễ nghi nhưng nàng bực .

Kỳ lạ là, cơn giận nhắm Bình An mà nhắm Dự Vương.

Nàng cũng rõ tại như .

Ngoài đình cung nữ hành lễ: "Ngọc Cầm quận chúa an."

Nghe thấy tiếng , Bình An và Tiết Thường An đều lên, là Ngọc Cầm, Tiết Tĩnh An, Từ Mẫn Nhi và Lâm Ấu Tuân.

Bốn cùng trở về uống nước nghỉ ngơi, Ngọc Cầm mới cưỡi ngựa chạy hai vòng, tâm tình thoải mái, tay còn cầm roi ngựa, : "Mọi cứ tự nhiên, câu nệ quy củ như ."

Nàng quả thực giống Ngọc Tuệ, nếu là Ngọc Tuệ chắc chắn ngẩng cao đầu bọn họ.

Ngọc Cầm quận chúa mười tám tuổi, giống với Tiết Tĩnh An, săn mùa thu cuối cùng vui vẻ. Ba tháng tháng mười một, Ngọc Cầm sẽ xuất giá.

Các cô nương Đại Thịnh triều đa phần mười sáu tuổi xuất giá, Ngọc Tuệ do Đông Cung sủng ái, cho nên mới giữ nàng đến bây giờ.

Có lẽ đều sắp xuất giá, chỉ mới hai ngày mà Ngọc Cầm và Tiết Tĩnh An qua khá thiết.

Tiết Tĩnh An thấy Bình An ôm thỏ trắng, : "Mới gặp bao lâu, vẻ béo hơn ?"

Bình An: " là béo hơn."

Con thỏ do Vương gia bắt còn tròn trịa hơn cả con thỏ đây của nàng.

Nàng hình như chiếm lợi của Vương gia.

Thỏ nặng, ôm mỏi tay, Bình An xuống.

Ngọc Cầm hứng thú với thỏ, hai ngày nay cung nhân cũng bắt cho nàng mấy con, chỉ là bắt con màu trắng. Thỏ rừng đa phần là màu xám và màu vàng, màu trắng hiếm thấy.

Nàng cầm roi ngựa, dùng roi ngựa để trêu chọc nó.

Không ngờ, con thỏ trông vẻ hiền lành đáng yêu bỗng nhiên dựng hai tai, tránh né động tác của Ngọc Cầm, thậm chí còn thẳng bằng hai chân bày tư thế tấn công.

Bị dọa cho một phen, Ngọc Cầm chút kinh ngạc: "Tính tình nó trở nên hung dữ quá."

Bình An gãi gãi gáy nó, thỏ trắng liền mềm nhũn , chỉ chui lòng nàng, trong lòng nàng, trở nên quấn lời.

Ngọc Cầm: "…"

Từ Mẫn Nhi: "Xem chỉ hung dữ với mỗi quận chúa thôi."

Lời thật vô lý, cứ như thỏ của Bình An nhằm quận chúa .

Tiết Tĩnh An như vô tình, cũng đưa tay sờ thỏ trắng.

Quả nhiên, con thỏ thích ai cả, còn "gừ gừ" cảnh cáo Tiết Tĩnh An hai tiếng, nó tránh né nàng, giở trò cũ, rúc lòng Bình An.

Bình An vội vàng xoa cổ nó, mới vuốt xuôi lông của nó.

Không chỉ riêng Ngọc Cầm chạm , Tiết Tĩnh An hòa giải: "Thôi , nó vốn nhận chủ, chỉ chịu cận với Nhị nhà thôi."

Từ Mẫn Nhi: "Thỏ mà cũng thể đổi tính tình trong một ngày ."

Tiết Tĩnh An liếc Từ Mẫn Nhi, : "Mọi cũng thấy , con thỏ của Nhị hôm nay tính tình ."

Nói như , con thỏ là của Bình An, ai cố tình trêu chọc con thỏ , thỏ cào cũng thể trách Bình An.

Từ Mẫn Nhi khẽ nhưng trong lòng âm thầm khó chịu. Quả nhiên ảo giác, Tiết Tĩnh An càng ngày càng ăn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiet-binh-an/chuong-37-tro-tai.html.]

Tiết Thường An cũng phối hợp với Tiết Tĩnh An, đúng lúc lên tiếng: "Thỏ của chúng vẫn nhận chủ, là ôm đến chơi ."

Ngoài con thỏ trắng của Bình An , thỏ mà Trương Đại Tráng chọn cho Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đều là màu xám xanh thuần khiết, trông cũng ngộ nghĩnh.

Ngọc Cầm tỏ vẻ để ý, mỉm : "Được thôi."

Không xa, Tiết Hạo và Trương Đại Tráng nối đuôi phi ngựa tới, cách đình mười mấy bước thì Tiết Hạo ghìm cương ngựa dừng , hăm hở: "Đại , Nhị , Tam , săn ?"

Để phòng nguy hiểm trong rừng, các nhà cử dẫn theo tỷ săn.

Ngày thường thể chơi đá cầu, đua ngựa, nhưng săn b.ắ.n mùa thu thì mỗi năm chỉ một . Các nhà khác đều chỉ lo săn b.ắ.n cho riêng , thường đến ngày thứ tư mới dẫn tỷ chơi. hôm nay mới là ngày thứ hai.

Luận về năng lực, trong nhân tài đông đúc của Thịnh Kinh, Tiết Hạo những nổi bật mà còn kém hơn khác. Hắn sa đọa thành kẻ ăn chơi trác táng, là nhờ Tần lão thái quân quản thúc.

Tuy hôm qua dẫn theo tên thị vệ vóc dáng lực lưỡng , giúp nhà nở mày nở mặt. Hôm nay dẫn các nàng săn, thật là một ca ca .

Như Từ Nghiên ca ca của Từ Mẫn Nhi, và Lâm Chính ca ca của Lâm Ấu Tuân, đều hề ý định dẫn các nàng chơi trong hôm nay. Vốn dĩ cũng gì đáng trách nhưng so sánh một chút, trong lòng hai khó tránh khỏi chút suy nghĩ.

cũng , ca ca của các nàng xuất sắc hơn Tiết Hạo là .

Đã thể rừng chơi, Tiết Tĩnh An đương nhiên vui vẻ, đáp lời phía ngoài đình: "Chúng ngay đây."

Thấy đều háo hức, Ngọc Cầm đột nhiên một tiếng, : "Vui một bằng vui chung với , bên Đông Cung phái bốn thị vệ, tỷ chúng cùng săn cho náo nhiệt, ?"

Bình An gật đầu, nhiều một chút sẽ vui hơn.

, Tiết Tĩnh An hỏi ngoài đình: "Quận chúa hỏi, thêm ba ?"

Tiết Hạo: "Còn gì bằng!"

Các cô nương sai cung nữ đến cấm uyển và trướng báo cho nhà buổi trưa sẽ về muộn. Mọi đều chuẩn sẵn túi nước, lương khô, phòng khi khát hoặc đói.

cưỡi ngựa, tiện mang theo thỏ. Con thỏ tính tình giống con , Bình An hỏi xin cung nữ một cái lồng.

Nàng sờ sờ đầu thỏ, nhốt thỏ đặt ngay mái hiên, để các cung nữ trông nom.

Bình An cưỡi con ngựa nhỏ, thực nàng vẫn thành thạo lắm, mới học sáng nay. Nàng theo một đám ồn ào, do Tiết Hạo và Trương Đại Tráng dẫn đầu, thị vệ bảo vệ xung quanh.

Mọi thong thả tiến khu rừng thưa.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, loang lổ từng khuôn mặt. Hương thu mang theo hương thơm của cỏ cây, lùa mặt, khiến sảng khoái tinh thần.

Trên đường gặp một vài động vật, các cô nương giương cung b.ắ.n tên chơi đùa, nghỉ. Tuy mệt nhưng đều hứng khởi, từ lúc nào sâu rừng.

Đột nhiên, Bình An và Trương Đại Tráng đồng thời đầu , về phía khu rừng cách đó xa.

Tiết Hạo nhíu mày, quyết đoán lệnh cho mấy thị vệ: "Bảo vệ các cô nương lui !"

Thị vệ về phía Ngọc Cầm, Ngọc Cầm gật đầu, bọn họ mới tuân lệnh, dẫn ngựa bảo vệ sáu cô nương chậm rãi lui về phía .

Ngay đó, tiếng xào xạc vang lên, từ khu rừng phía xa, một con lợn rừng răng nanh dài lao thẳng tới!

Các cô nương ở đây, đều là đầu tiên thấy lợn rừng sống ở cách gần như , trong lòng căng thẳng, nín thở.

Tiết Hạo và Trương Đại Tráng liếc mắt , đều ý nghĩ từ trong mắt đối phương -- Kẻ trổ tài mặt !

Nói thì , hai bọn họ suốt ngày ăn ăn uống uống, khá hợp tính . ở điểm Bình An rốt cuộc nên mang họ Tiết họ Trương, hai từng thống nhất ý kiến.

Muốn ca ca của Bình An, thể thua đối phương!

Trong nháy mắt, Trương Đại Tráng xông lên, Tiết Hạo theo sát phía , bọn họ đến gần lợn rừng, lợn rừng chỉ nhắm một Tiết Hạo.

Từ Mẫn Nhi ngẩn : "Sẽ chuyện gì chứ?"

Tiết Tĩnh An cũng đổ mồ hôi hột cho Nhị ca, ngờ Nhị ca trực tiếp xông lên, nếu thương thì ?

nhanh, nàng lo lắng thừa . Tuy gian lớn, nhưng Tiết Hạo dẫn dụ con lợn rừng một cách thành thục.

Chưa kịp để kinh ngạc, thấy sắp đ.â.m một gốc cây, đột ngột kéo cương ngựa tránh , ngược khiến con lợn rừng "rầm" một tiếng đ.â.m cây, răng nanh cắm cây, nhúc nhích .

Bình An khẽ hé miệng.

Ngọc Cầm nhíu mày, Từ Mẫn Nhi và Lâm Ấu Tuân thì trực tiếp ngây ngẩn cả . Sao đột nhiên con lợn rừng thuần phục ? Đây là Tiết Hạo ư? Hắn bản lĩnh từ bao giờ ?

Chẳng lẽ chiến lợi phẩm mà Tiết gia săn hôm qua, thực sự công của Tiết Hạo?

Đừng là các nàng, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An khi Tiết Hạo đều cảm thấy chút xa lạ, kỹ thuật cưỡi ngựa của Nhị ca lợi hại như ?

Tiết Hạo lớn, vỗ ngựa , hỏi: "Sao hả? Đây là tuyệt chiêu mới học hôm qua đó! Lợi hại ?"

Mới học hôm qua? Lâm Ấu Tuân và Từ Mẫn Nhi liếc mắt , nhanh phản ứng . Tiết Hạo đang khoe khoang kỹ thuật, là khoe khoang cho các nàng xem ?

Một màn của Tiết Hạo mắt, tận mắt chứng kiến còn chấn động hơn nhiều so với từ miệng khác.

Giây tiếp theo, thấy Bình An gật đầu lia lịa, giọng giòn tan đáp: "Lợi hại."

Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An cũng hồn, chân thành : "Nhị ca thật lợi hại!"

Trương Đại Tráng xem con lợn rừng, cũng . Tiết Hạo nháy mắt hiệu: "Nghe thấy , các khen lợi hại."

Hắn xứng đáng với câu "Đại triển thủ" và "Kỳ khai đắc thắng" !

Trước mặt nhiều như , Trương Đại Tráng nhịn đ.ấ.m cho một cái.

Tiết Hạo tuy cực kỳ hưng phấn nhưng vẫn quên chính sự. Hắn với thị vệ: "Xuất hiện lợn rừng, chứng tỏ nơi sâu trong rừng, hôm nay đến đây thôi, hộ tống các cô nương trở về !"

Thị vệ lo lắng bất trắc, liền : "Quận chúa, các cô nương xin mời trở về."

Lâm Ấu Tuân, Từ Mẫn Nhi: "..."

Từ đầu đến cuối, chuyện đều chẳng liên quan đến các nàng, Tiết Hạo chỉ khoe khoang mặt , các nàng của .

Thế mà Tiết Tĩnh An còn thở phào nhẹ nhõm, với các nàng: "Sợ c.h.ế.t mất, Nhị ca thật là... Ai nha, các ngươi cần lo lắng ca ca của sẽ như ."

Các nàng bất giác nhớ đến Lâm Chính và Từ Nghiên, các nàng một vị ca ca thích phô trương bản lĩnh ?

Thôi , dù Tiết Hạo cũng là kẻ vô học bất tài, cưỡi ngựa thì , cũng sánh bằng ca ca nhà , trong lòng các nàng nguôi ngoai phần nào.

Loading...