TIẾT BÌNH AN - Chương 42: Không Nhìn Nó (tiếp)
Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:46:45
Lượt xem: 95
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rời khỏi Bích Ngọc Thanh Hà, Bùi Thuyên và Bình An bắt đầu dạo bước trong vương phủ.
Vương phủ rộng lớn nhưng chỉ là chủ nhân, hậu viện nhiều nơi bỏ trống, ở. Thậm chí, Bùi Thuyên cũng đầu tiên đến đây, cảm thấy chút mới lạ.
Tuy nhiên, dạo Vương phủ thì cần Bùi Thuyên gì, bởi vì Bình An chỉ mải ngắm , nàng hỏi gì cả, vô cùng ngoan ngoãn.
nàng hỏi thì thôi, mở miệng liền hỏi: "Vương gia ở ?"
Ra là đến thẳng nơi ở của .
Biết nàng chỉ là tò mò, Bùi Thuyên đáp: "Đi lối ."
Vương phủ xây theo quy chế cung đình, ngoại trừ Lưu công công, còn bốn thái giám trong nội trạch. Những tiểu đồng còn đều ở bên ngoài, tỳ nữ ở bên trong, cũng theo quy chế cung nữ.
Sân viện nơi Bùi Thuyên thường ở xung quanh trồng đầy trúc, xanh biếc như ngọc, vô cùng thanh nhã.
Bình An dừng bước cửa, nàng ngẩng đầu ba chữ tấm biển, chăm chú nhận mặt chữ một hồi lâu, nàng lên: "Tĩnh... U... Hiên."
Nói xong, nàng bồi thêm một câu: "Rất ."
Bùi Thuyên khẽ "ừm" một tiếng.
Ba chữ là do Vạn Tuyên Đế ngự bút, hôm nay một vòng quanh tòa phủ , mới phát hiện còn lưu ít bút tích của Vạn Tuyên Đế.
Thoạt , Tĩnh U Hiên quá mức xa hoa nhưng khác biệt so với nơi Bình An đang ở. Nàng hiện đang ở Xuân Hạnh Viện, bên trong dùng nhiều màu hồng, xanh lục, tím đỏ, náo nhiệt vô cùng, là vui vẻ.
Trong gian chính của Tĩnh U Hiên, đồ đạc phần lớn dùng gỗ hắc nam, đồ sơn khí* và bình hoa đều dùng màu trắng thanh lịch, màu sắc thanh đạm, phong cách lạnh lùng.
*Đồ sơn khí: Đồ vật bằng gỗ, tre, đó sơn nhiều lớp.
Tất nhiên, dù những vật bài trí bình thường đến , xem xét kỹ lưỡng cũng chúng niên đại.
Chẳng hạn như bức tranh treo tường, màu sắc còn tươi tắn nhưng con hổ trong tranh chằm chằm bên ngoài. Thân nó đổ về phía , dường như bất cứ lúc nào cũng thể nhảy , trong đôi mắt sáng quắc hàm chứa vẻ hung dữ.
Đây là bút tích thật của một vị đại danh họa tiền triều.
Bình An giá trị nhưng nàng . Nàng cảm thấy con hổ trong tranh , chỉ là chút hung dữ giống hệt Bùi Thuyên lúc nổi giận.
Khiến nàng bất giác dời tầm mắt, né tránh ánh mắt của nó.
Đột nhiên, nàng nhớ Vương gia vẽ tranh, đôi mắt sáng long lanh Bùi Thuyên: "Vương gia..."
Chưa đợi nàng hết câu, Bùi Thuyên ý nàng, : "Không vẽ."
Bình An thu hồi ánh mắt: "Ồ."
Bùi Thuyên nhướng mày, : "Ta phục chế."
Bức họa trải qua hai trăm năm năm tháng bào mòn, sớm loang lổ. Chính bóc tách lớp giấy vẽ , phủ lên một lớp giấy mới, xử lý chống mối mọt bồi .
Thế là, Bình An dùng đôi mắt trong veo, long lanh Bùi Thuyên.
Thảo nào nàng thích chuyện, bởi vì chỉ cần đôi mắt trong veo như nước mùa thu đủ để hiểu ý tứ của nàng. Giống như lúc , nàng cảm thấy lợi hại, ánh mắt đó thực sự trong trẻo thuần khiết như tờ giấy trắng, vẽ gì lên thì vẽ.
Khóe môi Bùi Thuyên khẽ cong lên, khó mà nhận .
Bình An quanh một vòng gian chính, phát hiện ở giữa ngăn cách bởi một bức bình phong bích sa trù*. Trước nàng ngủ ở Xuân Hành Viện cho nên bên trong là giường.
*Bích sa trù: Loại tủ cánh cửa bằng lụa mỏng màu xanh biếc.
Nàng bước tới, mấy bước Bùi Thuyên túm lấy vạt áo , bước chân đành dừng .
Bùi Thuyên: "Nơi đó ."
Bình An nghiêng đầu: "Vì ?"
Trong giọng của Bùi Thuyên thoáng lộ vài phần bất đắc dĩ: "Bái đường mới ."
còn tận bốn tháng nữa.
Bình An "ồ" lên một tiếng, nàng điều . Ở Hoàn Nam, đám trẻ con thường chơi trò bái đường, nào cũng tranh bái đường với nàng, nhưng đại ca sẽ đánh đuổi bọn họ .
Nàng nghĩ một diệu kế, tha thiết Bùi Thuyên: "Bây giờ bái ?"
Bùi Thuyên: "..."
Hắn liếc mấy nha cách đó xa, bọn họ cúi đầu, đầu sắp chạm đến tận mũi chân.
Lại Bình An, màu mực trong mắt Bùi Thuyên càng thêm đậm.
Hắn hạ giọng, mang theo vài phần dụ hoặc, : "Được."
Mỗi đều tự nhủ, còn tám tháng, năm tháng, bốn tháng, giống như thể chờ đợi .
Nếu để tâm sẽ nhớ rõ tháng ngày đến thế, khi tiềm thức mong mỏi đếm từng ngày, ngày tháng sẽ đột nhiên ít . sự việc đời thường trái với mong , thời gian càng đếm càng dài.
Đến khi nào, mới thể đem nàng giam cầm trong lãnh địa của .
Yết hầu ẩn vạt áo của khẽ lên xuống.
Đột nhiên, "rầm" một tiếng, từ gian phòng cách vách bên , truyền đến tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất.
Sự chú ý của Bình An lập tức thu hút.
Đó là một gian phòng nhỏ ngăn cách trong phòng. Nàng Bùi Thuyên, dáng vẻ sang xem, chuyện bái đường chẳng còn quan trọng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiet-binh-an/chuong-42-khong-nhin-no-tiep.html.]
Bùi Thuyên im lặng một lát.
Một lúc , mới khẽ thở , : "Có thể sang xem."
Phía bức tường là một tiểu cảnh.
Trong tiểu cảnh cây núi, cỏ sông, còn cả một đình nhỏ và một con thỏ trắng béo tròn, đang ngửa bãi cỏ mà lăn lộn. Tiếng động là do nó đổ hộp thức ăn, lương thực cho thỏ đều rơi cả ngoài.
Bình An nhận , đó là con thỏ mà nàng đổi cho Bùi Thuyên.
Hắn nuôi nó , nó béo lên nhiều, lông cũng trắng muốt mềm mại.
Bình An ngơ ngẩn con thỏ. Bùi Thuyên lưng nàng, nhận thấy cảm xúc của nàng đột nhiên trùng xuống, hỏi: "Không thích vườn nuôi nó ?"
Bình An lắc đầu.
Một tiểu viên xinh như , phong cảnh tú lệ mái hiên che mưa che gió. Nếu nàng là thỏ ở nơi thế , ăn cỏ lăn lộn, chắc chắn sẽ vui vẻ.
Chỉ là nàng nhớ tới con thỏ mà đổi cho nàng.
Nếu là , nàng gì thì sẽ nấy, thì nàng sẽ đem chuyện con thỏ bên nàng thấy nữa thẳng cho Bùi Thuyên .
Thế nhưng nàng hé miệng, lời đến bên môi chính nàng nuốt xuống.
Vương gia nuôi thỏ của nàng , còn nàng mất thỏ của . Nếu đổi là nàng, Vương gia mất thỏ của nàng thì ?
Dù là bất cứ nguyên do gì, trong lòng nàng cũng sẽ trống trải khó chịu, dường như thiếu thứ gì đó, như thêm thứ gì đó, khó mà phân định rõ ràng, tóm là chuyện .
Nàng để Vương gia , vẫn nên đợi tìm thỏ sẽ với Vương gia.
Tuy Bình An gì nhưng giống như một đám mây đen bay đến đỉnh đầu nàng, khiến nàng ủ rũ.
Bùi Thuyên bèn hỏi: "Có chuyện gì ?"
Bình An lắc đầu, sợ Bùi Thuyên tin, nàng khẽ : "Không gì."
Ánh mắt Bùi Thuyên lạnh , nàng chuyện nhưng định cho .
Hắn giơ tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên gáy Bình An, đầu ngón tay vuốt ve cổ nàng. Cảm giác như đang nắm giữ nàng trong lòng bàn tay lúc mới đè nén sự hung ác đột nhiên trào dâng.
Thấy thời gian gần đến, Thải Chi gắng gượng tiến lên, : "Cô nương, phu nhân dặn giờ Tỵ trở về."
Bình An "Ừm" một tiếng, nàng lời Phùng phu nhân, bèn với Bùi Thuyên: "Ta đây."
Bùi Thuyên nhàn nhạt đáp lời.
...
Đợi Bình An và hai nha khuất, Bùi Thuyên con thỏ, : "Người ."
Lưu công công cúi đầu bước .
Bùi Thuyên: " điều tra xem, thỏ của Nhị cô nương mất ."
...
Mọi dùng bữa trưa ở Vương phủ, mãi đến cuối giờ Mùi mới lục tục rời khỏi yến tiệc.
Phùng phu nhân chọn một thời điểm sớm muộn, đưa ba cô nương trong nhà đến cáo biệt với Nguyên thái phi.
Lúc , Nguyên thái phi mới về phía Bình An, : "Hài tử ngoan, con đây."
Bình An đến bên cạnh bà, Nguyên thái phi tháo một chiếc vòng tay xuống, đặt tay nàng, : "Chiếc vòng tính là quý giá, chỉ đeo chơi thôi. Sau sẽ cho con thứ hơn."
Phùng phu nhân đem mấy chữ " tính là quý giá", "cho con thứ hơn" nhai nhai trong miệng, trong lòng chua xót.
Đã cho cả một bộ trang sức cài tóc , còn những lời .
Thôi , bà cũng nên nghĩ nhiều. Nguyên thái phi là khéo léo cỡ nào, năm xưa thống lĩnh lục cung, các phi tần đều kính phục bà . Chỉ là vận khí của bà kém cho nên mới phong hậu.
Chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn thu phục lòng , bà cũng cần nghĩ ngợi nhiều.
Bình An tạ ơn Thái phi, một đoàn tâm phúc của Nguyên thái phi, Bàng ma ma, tiễn tận cửa.
Buổi chiều hôm nay nắng nhẹ, thu nên lúc cũng nóng mà ấm áp dễ chịu.
Phùng phu nhân với Bàng ma ma: "Làm phiền ma ma."
Bàng ma ma: "Không phiền, là việc nô tỳ nên ."
Bên , Thải Chi vén rèm xe, định mời Bình An lên xe. Đột nhiên, nàng ngửi thấy một mùi m.á.u tanh nhàn nhạt, khỏi sững , trong xe ngựa của Quốc công phủ.
Giây tiếp theo, Thải Chi thét lên một tiếng.
Bình An cũng thấy.
Trong xe ngựa, một con thỏ vứt ở chính giữa, m.á.u chảy lênh láng, bộ lông trắng muốt cũng nhuộm đỏ.
Đau nhói cả mắt.
Phùng phu nhân và Bàng ma ma đều giật , Phùng phu nhân: "Chuyện gì ?"
Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đều tới. Bình An lùi một bước, giơ tay lên che khuất tầm mắt của Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An.
Nàng khẽ run vai, giọng khẽ, âm cuối đè nén sự run rẩy: "Không nó, nó."
trong mắt nàng ngấn đầy lệ, trong nháy mắt nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, tí tí tách rơi xuống.
------------------------------