TIẾT BÌNH AN - Chương 51: Đêm Giao Thừa

Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:47:08
Lượt xem: 97

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt Bùi Thuyên trầm xuống, giọng khàn : "Không ."

Đôi môi mỏng của hầu như động đậy, hai chữ tựa như ép từ kẽ răng, đầy áp lực và kiên quyết.

Mắt Bình An chớp nhanh hai cái, Vương gia lúc hung dữ chẳng khác nào con hổ treo trong phòng , dường như chỉ cần há miệng "ngoạm" một cái là thể nuốt nàng bụng.

Nếu thương lượng thành, nàng là dễ chuyện, liền gật đầu: "Được thôi."

Bùi Thuyên: "..."

Hắn chợt nhận , lẽ nàng vẫn , cho dù nàng chuẩn , bọn họ sớm trói buộc với từ lâu.

Người chỉ nàng, đổi thành ai cũng , tuyết càng là chuyện viển vong. đối với hôn ước , nàng dường như chỉ coi nó là một trò đùa.

Ánh mắt Bùi Thuyên nhanh chóng lạnh , như những tinh thể băng ánh mặt trời nhàn nhạt, tỏa ánh sáng lạnh lẽo, khóe môi mím .

Cách đó xa, Lưu công công vội vã bước tới: "Điện hạ, Chu công công của Hưng Hoa Điện cầu kiến."

Chu công công là một trong những tâm phúc thái giám của Vạn Tuyên Đế.

Bùi Thuyên liếc Bình An một cái, gì thêm, dọc theo con đường nhỏ ven hồ rời .

Bóng lưng thiếu niên rời , vai lưng dần trở nên rộng hơn, eo thon chân dài, tuấn tú phóng khoáng. Vẫn như nhưng lạnh lùng cô độc, rõ ràng xung quanh nhiều nhưng dường như chỉ một .

Nhìn một lúc, Bình An đột nhiên hiểu , nếu để tuyết bầu bạn với , cũng sẽ biến thành một tuyết mất.

Người tuyết tuy đáng yêu nhưng sẽ tan chảy.

Dự Vương , Thải Chi cũng tiến lên, với Bình An: "Cô nương dạo bên ngoài khá lâu , ven hồ gió lớn, mau nhà sưởi ấm thôi."

Bình An khẽ "ừm" một tiếng.

Nàng theo Thải Chi nhà, gặp Tiết Thường An và Hồng Diệp . Tiết Thường An hỏi: "Nhị tỷ tỷ, đại ca sai gọi tỷ ?"

Thải Chi giúp Bình An: "Chúng gặp đại gia."

Tiết Thường An nhíu mày, giữa tỷ , ai gọi ai gì đều sẽ rõ ràng. hôm nay nha đến gọi Tiết Thường An chỉ phía việc.

Hỏi thêm, nha .

Tiết Thường An nay vốn cẩn trọng, khỏi suy đoán nguyên do. Lần các nàng ném tuyết đại ca, chẳng lẽ đại ca cố ý đợi đến hôm nay để dạy dỗ nàng ?

, vì đại ca chỉ gọi riêng nàng?

Bỗng Bình An : "Vậy cũng ."

Tiết Thường An ngượng ngùng một chút, lên tiếng: "Được."

Mấy cô nương bước qua cửa thùy hoa, về phía sương phòng ở tiền viện.

...

Một khắc .

Hôm nay là ngày cô nương Tiết gia xuất giá, Dự Vương đặc biệt đến Tiết phủ. Ngay cả Tiết Hãn và Phùng phu nhân cũng khó giấu nổi vẻ vui mừng, Tiết Chú còn hơn thế.

nghĩ đến việc Dự Vương hẳn là coi trọng Tiết Hạo hơn , niềm vui trong lòng liền giảm . Thêm đó, mấy đồng học cũ của ở Tân Sơn Thư Viện cũng đến, càng khiến Tiết Chú cảm thấy buồn bực, thất bại.

Vì thế, trong tiệc mừng của , mượn rượu giải sầu.

Khi Tiết Chú ngà ngà say, một bạn học tên Nhạc Thịnh đỡ tìm một gian phòng yên tĩnh, : "Đại của ngươi gả , Nhị là Vương phi Hoàng thượng chỉ định, thiên gia sủng ái hôn sự của tiểu ngươi còn định, ngươi thấy thế nào?"

Tiết Chú say nhưng vẫn : "Lệnh của phụ mẫu, lời mai mối, đây việc nên quản."

Nhạc Thịnh: "Sao ? Trưởng như phụ, ngươi là trưởng của các nàng, đương nhiên thể quản."

Nói đến "trưởng ", lâu đây Tiết Chú các ném tuyết . Lúc đó giận đến tím mặt nhưng đó mới , các nàng đang chơi ném tuyết với .

Tiết Chú từng chơi ném tuyết với và các bao giờ.

Giờ nghĩ , ba vui vẻ, lúc đó tức giận đúng là chút khí độ nào. Nếu là Tiết Hạo, chắc chắn sẽ cùng các ném tuyết qua .

Cái gì mà trưởng dáng trưởng , sắp bằng cả Tiết Hạo .

Tiết Chú chút bực bội, với Nhạc Thịnh: "Chuyện nhà , ngươi quan tâm như ?"

Sắc mặt Nhạc Thịnh đổi, chỉ cần nịnh nọt Tiết Chú một chút, Tiết Chú liền chẳng phân biệt đông tây nam bắc, chuyện ngu xuẩn cũng tự hào.

Giờ như , Tiết Chú dù say nhưng tỉnh táo hơn cả lúc bình thường, đây là chuyện quái gì !

Nhạc Thịnh cam lòng, cuối cùng đỡ Tiết Chú đến một gian phòng vắng vẻ. Hôm nay Tiết gia gả nữ nhi, hạ nhân đều bận rộn, đường cũng ai thấy.

Nằm giường, Tiết Chú càng thêm buồn ngủ, ngủ .

Nhạc Thịnh gọi tiểu đồng bên cạnh Tiết Chú: "Đi gọi Tam cô nương nhà ngươi đến đây, đại ca nàng việc tìm nàng."

Tiểu đồng đó quanh năm theo Tiết Chú đến Tân Sơn thư viện, cho rằng thư sinh lòng , liền nhờ nha gọi ở nội viện.

Nhạc Thịnh bên ngoài phòng.

Nhạc gia dốc hết sức lực mới đưa lên cử nhân, vì triều đình thiếu quan viên, chỉ thể chờ bổ nhiệm. Hắn tốn công đến Tân Sơn thư viện kết giao, vốn là để tìm một hiền thê ở kinh thành. lúc mới phát hiện , nhà điền sản, cũng cửa hàng, kinh thành chẳng ai thèm để mắt tới .

Dần dần, nảy sinh ý đồ với các tỷ của đồng học, đương nhiên Tiết gia là nhất.

Tiết gia là công hầu, Tiết Chú giao tình với , nếu thể cưới một trong những cô nương đó, nhất định sẽ thăng quan tiến chức. gửi bái kiến Tiết Hãn, từng hồi âm.

Hắn khỏi hận thế lực của Tiết gia, nhưng nếu tay, Tiết Chú đến thư viện sẽ dần dần cắt đứt quan hệ với .

Nghe Tam cô nương Tiết gia là thứ nữ, định hôn sự, liền nảy sinh ý đồ. Hôm nay Tiết gia bận rộn, là cơ hội nhất để lợi dụng sơ hở.

Nhạc Thịnh đang suy tính xem nên thế nào, chỗ rẽ truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Chỉ thấy trong hành lang hai cô nương đến, dung mạo các nàng tươi , mỗi một vẻ. Một thanh tú động lòng , dịu dàng, còn hai mắt long lanh, vẻ thoát tục, tựa như tiên tử từ Bạch Ngọc Kinh* giáng xuống.

*Bạch Ngọc Kinh: tên một cung điện trời trong truyền thuyết.

Trong lòng Nhạc Thịnh mừng như điên.

Mấy cô nương cũng ngẩn .

Thải Chi vốn là trong phòng lão thái thái, đột nhiên thấy một nam nhân lạ mặt, khác với Hồng Diệp, nàng liền bước lên quát: "Ngươi là ai, ở trong Quốc công phủ chúng ?"

Nhạc Thịnh vội vàng : "Ta là bạn học cùng trường của đại gia nhà các ngươi, là đại gia nhà các ngươi việc..."

Ánh mắt Thải Chi sắc bén: "Có chuyện gì, bảo đại gia tự đến tìm chúng . Thanh Liên, Hồng Diệp, đưa các cô nương về."

Thanh Liên và Hồng Diệp đáp: "Vâng."

Nhạc Thịnh còn kịp thứ hai, hai vị cô nương rời , một ánh mắt cũng thèm liếc .

Hắn ngẩn hồi lâu mới chợt hồn, thầm kêu hỏng liền vội vàng rời .

Thải Chi trấn áp tình hình, Tiết Thường An cũng ngốc, liền hiểu rõ ý đồ của đồng học của trưởng.

Nàng đánh Hà Bảo Nguyệt, tìm mối hôn sự ở kinh thành chút khó khăn, nhưng kẻ dám ý đồ với . Nếu chỉ nàng và Hồng Diệp thì ?

Nàng dù thông minh nhưng cũng chỉ mới mười lăm tuổi, từ đến nay chỉ chơi đùa với các cô nương, đối phó với một nam tử quá tuổi nhược quán?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiet-binh-an/chuong-51-dem-giao-thua.html.]

*Nhược quán: 20 tuổi.

Nỗi sợ hãi ập đến như sóng trào, nháy mắt nhấn chìm Tiết Thường An. Môi nàng tái nhợt, ngón tay lạnh băng, càng cảm thấy gió lạnh từng cơn luồn tận xương tủy.

Phải đây? Nàng đây?

Trong lúc hoang mang lo sợ, Bình An nàng, đáy mắt nàng trong veo như ngọc, : "Tìm mẫu ."

Tiết Thường An mới phát hiện, tiếng lòng.

Câu trả lời của Bình An đúng, đây quả thật là chuyện mà các nàng nên tự giải quyết.

Nàng trấn tĩnh , : "Được."

Đến Xuân Hạnh Viện, một nén nhang Phùng phu nhân mới rảnh rỗi trở về, thấy tỷ các nàng đang đánh cờ ở gian trong, bà chút kinh ngạc: "Sao thế ?"

Thải Chi theo Phùng phu nhân gian ngoài, đôi ba câu kể chuyện .

Trong phút chốc, Phùng phu nhân kinh ngạc giận dữ: "Đồ súc sinh!"

Đối với thứ nữ, bà quá quan tâm nhưng cũng từng hà khắc, càng đến mức chà đạp các nàng. Giờ thì hạng nào cũng dám đánh chủ ý lên cô nương của Quốc công phủ!

Bà hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Đi gọi lão gia và Tiết Chú đến cho !"

gian trong, gắng gượng nặn nụ , với Bình An và Tiết Thường An: "Hôm nay là ngày vui của đại tỷ tỷ các con, các con dậy sớm , mau nghỉ ngơi ."

Bình An gật đầu.

Bà và Tiết Thường An ngoài, Bình An nghĩ nghĩ, : "Muội thích ."

Tiết Thường An càng nghĩ càng tủi , nàng cắn chặt môi, cố nén tiếng nghẹn ngào, : "Không thích, kẻ đó thật ghê tởm, thật ghê tởm!"

Sự ghê tởm trong lời Tiết Thường An là một loại cảm xúc mãnh liệt mà Bình An từng . Đối với thích thì chỉ cần thấy một cũng thấy phiền, tuyệt đối sẽ đến thứ hai.

Thì là như .

Đột nhiên, Bình An cảm giác ngón tay lạnh lẽo của Tiết Thường An nhẹ nhàng chạm tay .

Nàng hồn, về phía Tiết Thường An, Tiết Thường An ngẩng đầu nơi khác, khóe mắt còn đỏ hoe.

Rất tự nhiên, Bình An nắm lấy tay Tiết Thường An.

Tiết Thường An cúi đầu, mặt ửng hồng, mặc cho nước mắt lã chã rơi. Nàng nghĩ tay tỷ tỷ thật ấm áp.

Phùng phu nhân truyền lệnh xuống, ở tiền viện, tiểu đồng của Tiết Chú thừa nhận là Nhạc Thịnh sai gọi .

Đợi một lúc, Tiết Hãn trở về Xuân Hạnh Viện , xong đầu đuôi câu chuyện, ông cởi thắt lưng xuống, im lặng.

Lát , Tiết Chú tỉnh rượu, vội vàng đến Xuân Hành Viện, đột nhiên đồng học ý đồ bất chính với nhà , ngây , còn tưởng uống say mơ.

Phùng phu nhân : "Ngươi lừa cho xoay như chong chóng, suýt chút nữa đẩy ngươi hố lửa!"

Tiết Chú kinh ngạc: "Nhạc Thịnh? Hắn dám?"

Tiết Hãn nổi giận: "Chẳng lẽ là ngươi tự dâng đến cửa?"

Tiết Hãn giận dữ, quất dây lưng Tiết Chú: "Xem , những đồng học của ngươi đấy! Ta sớm với ngươi, đám đồng học của ngươi chẳng thứ gì!"

Tiết Chú lúc mới thực sự tỉnh rượu, đau sợ hãi —

Trước giờ kết giao với hạng như , còn suýt chút nữa hại ! Bản thật là, mắt như mù!

Rất nhanh, Quốc công phủ phái tìm Nhạc Thịnh. Cho dù Nhạc Thịnh thực hiện ý đồ, chuyện thể bỏ qua dễ dàng như , nhưng tên Nhạc Thịnh sớm cưỡi ngựa chạy trốn.

Nhạc Thịnh dám như là vì Quốc công phủ sẽ vì danh tiếng của Tiết tam cô nương mà ầm ĩ lên nha môn, càng lý do tước bỏ công danh cử nhân của .

Hạng tiểu nhân chuyện dơ bẩn, thể ngang nhiên đến .

Tiết Hạo tin tức, tức giận đến nỗi đá văng một chiếc ghế, Vương Khiếu cùng mấy Cấm vệ quân giật : "Thôi , ngươi ngày thường giấu nghề, đừng giận cá c.h.é.m thớt!"

Tiết Hạo im lặng nhặt ghế lên đặt chỗ cũ, vẫn nguôi giận, suy nghĩ một phong thư sai đưa đến Yến Sơn Vệ, một trong ba vệ phòng thủ của kinh thành.

Nhạc Thịnh sự tình bại lộ, dám trở về Tân Sơn thư viện, bèn thuê một căn nhà ở ngoại ô kinh thành, định đợi cho phong ba lắng xuống sẽ trở việc đèn sách.

Nếu Quốc công phủ cứ khăng khăng truy cứu việc , cũng sợ đồn đãi ngoài, cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách, xem thử vị Tam cô nương còn xuất giá ? Đây chẳng là "trọc đầu chẳng sợ nắm tóc" .

Tháng chạp trời rét căm căm, giữa đêm khuya thanh vắng, Nhạc Thịnh bồi hồi nhớ ngày hôm đó, khi thấy hai vị cô nương, chắc hẳn đều là nhà họ Tiết. Đại cô nương mới xuất giá, thì ắt hẳn là nhị cô nương và tam cô nương.

Tiết gia nuôi dưỡng nữ nhi thật khéo, ai nấy đều xinh như . Nhạc Thịnh chỉ hận nha đôi mắt tinh tường, hỏng mất cơ hội của .

Hắn đang than ngắn thở dài, bỗng tiếng đạp cửa viện. Hắn mở cửa đối diện dùng một cước đá văng!

Nhạc Thịnh kinh hãi vô cùng, ngẩng đầu, liền thấy mấy tên quan quân giơ cao đuốc, trong đó một kẻ với một nam nhân khác: "Trương thiêm sự*, chính là tên tiểu tử Nhạc Thịnh ."

*Thiêm sự: Một chức quan nhỏ.

Nam nhân vóc dáng cao lớn vạm vỡ, xổm xuống mặt Nhạc Thịnh, miệng ngậm một cọng cỏ, một tiếng, dồn khí đan điền*: "Chính là ngươi."

*Đan điền: vùng bụng , cho là nơi tập trung nguyên khí trong cơ thể theo quan niệm võ thuật và y học cổ truyền.

"Dám giở trò với của ?"

...

Ngày thứ ba khi xuất giá, Tiết Tĩnh An trở về thăm nhà. Sắc mặt nàng hồng hào, ánh mắt e thẹn, bên cạnh Lâm Chínhh quả là một đôi tài tử giai nhân.

Sắp xếp xong chuyện hôn nhân đại sự của thứ nữ, trong lòng Phùng phu nhân như trút một gánh nặng lớn.

Hôm đó là ngày hai mươi ba tháng chạp. Dân gian câu "Hai ba, kẹo mạch nha dính; hai bốn, quét dọn nhà cửa", đó là đến giao thừa.

Hàng năm đêm giao thừa, trong cung đều tổ chức đại yến. Hậu cung do Trương hoàng hậu chủ trì, tất cả các tiểu thư khuê các đều phép cung. Tiền triều thì do Vạn Tuyên Đế đầu, bày yến tiệc cho quan viên.

Gần đến giao thừa, Trương hoàng hậu xem danh sách khách dự tiệc, bèn hỏi: "Còn Tiết gia?"

Thái tử phi Lý thị đáp: "Mấy ngày nhà họ trình sớ, tâu rằng năm nay trong nhà sẽ cung."

Trương hoàng hậu Bình An năm nay mới trở về, cốt nhục chia lìa nhiều năm.

Bà bèn : "Cũng , nhà họ nên đón một cái Tết đoàn viên."

Đêm giao thừa, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, trong ngoài hoàng thành, tiếng pháo trúc rộn rã ngừng. Đêm nay lệnh giới nghiêm, dân trong kinh tha hồ dạo chơi khắp phố phường.

Trong cung đèn đuốc rực rỡ, các bàn tiệc trong đại điện bày biện theo thứ tự. Các gia đình công hầu gần như đều tề tựu đông đủ.

Bàn của Bùi Thuyên đối diện với bàn của Đông Cung.

Thái tử nâng chén về phía Bùi Thuyên, : "Chén kính Hoàng thúc, mong Hoàng thúc bỏ qua hiềm khích đây, chớ nên chấp nhặt mà nhúng tay việc của Cấm vệ quân."

Bùi Thuyên giơ tay nâng chén, khẽ hiệu đáp lễ, rượu kề bên môi, chỉ nhàn nhạt lướt qua bờ môi mỏng, đặt chén rượu xuống.

Tiệc rượu đó, khác năm ngoái là bao, vũ nữ ca múa, thể hiện rõ cảnh thái bình thịnh trị, quốc thái dân an.

Mặc dù đó năm nay Tiết gia cung, Bùi Thuyên vẫn đưa mắt về phía dãy ghế của bá quan.

Quả nhiên của Tiết gia.

Vậy thì ở hậu cung, cũng nữ quyến nhà họ Tiết.

...

Loading...