TIẾT BÌNH AN - Chương 52: Đêm Giao Thừa (tiếp)

Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:47:11
Lượt xem: 95

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hàng năm đêm giao thừa, Tiết gia đều bày tiệc tại Di Đức Viện. Đây cũng là dịp duy nhất trong năm mà Tần lão phu nhân tham dự yến tiệc trong nhà.

Trong chính đường đặt một chiếc bàn tròn lớn bằng gỗ đỏ, chạm hình "Bát tiên quá hải"*. Mặt bàn phủ khăn gấm vân mây, thêu hình phượng hoàng nô đùa mẫu đơn, xung quanh viền vải lụa dệt hoa văn mẫu đơn. Những chiếc đôn tròn bọc gấm thêu hoa kê san sát quanh bàn.

*Bát tiên quá hải: Tích truyện về tám vị tiên, mỗi hiển một thần thông vượt biển. Ngụ ý lành.

Phùng phu nhân dắt Bình An đến Di Đức Viện, tươi : "Nào, xem xem đây là tiểu phúc oa* nhà ai?"

*Tiểu phúc oa: em bé bụ bẫm, đáng yêu, mang may mắn.

Bình An búi song kế, cài trâm hoa hải đường bằng lụa mỏng. Nàng mặc áo hai lớp vạt chéo thêu hình chim én màu đỏ bạc, viền áo là một lớp lông cáo trắng, bên mặc váy lụa màu đỏ thẫm thêu hình chuồn chuồn. Giữa trán tiểu cô nương điểm một đóa hoa điền*, đôi mắt sáng long lanh như nước mùa thu, môi đỏ răng trắng, xinh vô ngần.

*Hoa điền: một kiểu trang điểm của phụ nữ xưa, dùng các chất liệu như giấy, vàng lá... cắt thành hình hoa lá dán lên trán.

Giờ đây, khoác lên bộ y phục chúc tết , nàng giống hệt như dáng vẻ mười năm , tựa tiên nữ bước từ tranh vẽ ngày Tết.

Ngay cả Tiết Hãn cũng khỏi cảm thán. Bình An vốn nên lớn lên trong vòng tay gia đình, cớ lưu lạc bên ngoài suốt mười năm.

May mắn , giờ đây nàng trở về.

Bình An đến mặt Tần lão phu nhân, dịu dàng : "Tổ mẫu, con đến chúc Tết ."

Khóe môi Tần lão phu nhân khẽ cong lên, bà cầm một chiếc hà bao, đặt tay Bình An: "Năm mới thêm tuổi mới."

Đây là tiền mừng tuổi.

Nặng quá, nặng như của phụ mẫu . Bình An ước lượng một chút giao cho Thải Chi.

Một lát , Tiết Thường An, Tiết Hạo và Tiết Chú đều đến, cả nhà quây quần quanh bàn tròn.

Trên bàn bày mười hai món mặn, tám món ngọt, ăn kèm với cháo và cơm gạo thơm, sắc hương vị đều đủ cả. Lão thái thái tuy tín Phật, nhưng ngày cũng bắt khác kiêng thịt mặt .

Tiết Hãn nâng chén rượu, với Tần lão phu nhân: "Con thấy khí sắc của mẫu ngày càng , mong mẫu thể khỏe mạnh, vạn sự như ý."

Tần lão phu nhân lấy rượu, uống một chén, gì.

Tuyết Chi : "Đều nhờ công của Nhị cô nương. Cô nương quan tâm đến việc ăn uống của lão thái thái."

Bình An định lén nếm thử một ngụm rượu, thấy đang nên đành đặt chén rượu xuống.

Lục Cúc trong phòng lão thái thái cũng : "Trước lão thái thái mỗi bữa chỉ ăn nửa bát cơm, giờ thể ăn một bát!"

Bình An : " tổ mẫu vẫn còn gầy."

Tần lão phu nhân: "..."

Phùng phu nhân : "Để mẫu đầy đặn hơn, tiểu Bình An hao tâm tổn trí!"

Tiết Hạo : "Con Nhị lợi hại mà!"

Mọi đều bật . Trước ngày hôm nay, ai dám tin sẽ một tiểu bối dám lão thái thái gầy?

Trước , mỗi năm bày tiệc ở Di Đức Viện bao giờ khí ấm áp như hôm nay. Trong lòng mỗi đều cảm thấy đủ đầy, nhưng cũng nhẹ nhõm.

Tiết Chú cũng , trong mười ngày qua, đây là hiếm hoi cảm thấy vui vẻ. Hắn liếc Tiết Thường An, nhưng Tiết Thường An để ý đến , suy cho cùng chuyện tổn thương đến Tam .

Nhạc Thịnh vì lỡ bước khu vực trọng yếu của Yến Sơn Vệ ở kinh kỳ đánh gãy mấy cái răng, còn bắt giam địa lao của Yến Sơn Vệ.

Thật đáng đời!

Không lâu , trong Tiết gia dùng bữa xong, ngậm thơm súc miệng. Tiết Hạo xung phong: "Con ở Cấm vệ quân ít chuyện , hôm nay xin kể cho tổ mẫu, phụ mẫu, cùng các tỷ , ?"

Tần lão phu nhân gật đầu.

Tiết Hãn: "Được, chuyện gì?"

Tiết Hạo kể sinh động: "Nghe mười mấy năm một vị Thái trạng nguyên, đều khen văn chương của 'nhất châm kiến huyết'*, thấu tình đạt lý. Khi , Cấm vệ quân một kẻ ngốc, cái gì cũng , ngay cả kiệu của Hoàng hậu cũng dám cản. chỉ khi Thái trạng nguyên cung cấm, tuyệt đối chặn."

* Nhất châm kiến huyết: một châm là đổ máu, ý chỉ văn chương sắc bén và thấu đáo.

"Lâu dần, hỏi chỉ chặn Thái trạng nguyên, là kết bè kết đảng với Thái trạng nguyên ?"

"Hắn : Thái trạng nguyên giấu kim, sợ đ.â.m cho "nhất châm kiến huyết, nhị châm kiến cốt"* thì nguy."

*Nhất châm kiến huyết, nhị châm kiến cốt: một châm thấy máu, hai châm thấy xương.

Tiết Hạo dứt lời, Phùng phu nhân là đầu tiên nhịn . Những còn cũng đều mỉm , ngay cả Tần lão phu nhân cũng giãn mày.

Chỉ riêng Bình An, nàng vẫn yên lặng.

Tiết Hạo đột nhiên cảm thấy mất vui, bèn hỏi: "Nhị , chuyện buồn ?"

Bình An chỉ nghiêng đầu.

Tiết Chú : "Ta cũng một chuyện . Trước một tú tài thi, mũ gió thổi bay, bụng nhắc : 'Mũ của ngươi rơi xuống đất !'"

"Ai ngờ tú tài sa sầm mặt, : 'Ngươi rơi xuống đất thật vô lễ, thể rớt, là chạm đất (đỗ đạt) mới !'"

*Chơi chữ: hai chữ "rơi xuống đất" và "thi rớt" là hai từ đồng âm khác nghĩa trong tiếng trung. "Chạm đất" và "đỗ đạt" cũng là hai từ đồng âm khác nghĩa.

"Người bụng liền nhặt mũ của lên, ném xuống sông, đáp: 'Mũ còn, ngươi sẽ bao giờ chạm đất nữa!'"

Phùng phu nhân lớn, Tiết Thường An cũng theo hai tiếng. Tiết Hạo đối với chuyện thi cử đỗ đạt hứng thú lắm, liền : "Cũng tạm , xem Bình An ."

Bình An: "..."

Phùng phu nhân đủ , vội : "Ta cũng một chuyện: Đó là mấy năm , ở phố Thắng Bắc một gia đình, bên trái là nhà thợ đồng, bên là nhà thợ rèn."

"Phụ nhân nhà đó cho rằng tiếng ồn của thợ đồng thợ rèn ảnh hưởng đến việc học của nhi tử, khiến nhi tử thi đỗ đồng sinh*. Cho nên bà ngày ngày đến cửa hai nhà quấy rối. Thợ đồng và thợ rèn chịu nổi, kiện lên nha môn cũng vô ích."

*Đồng sinh: đỗ đầu kỳ thi Hương ở cấp huyện.

"Khi nha môn hòa giải, phụ nhân : 'Chỉ cần bọn họ chuyển nhà, sẽ quấy rối nữa!' Nha môn liền một lời định, ngay trong ngày, thợ đồng thợ rèn đành thu dọn hành lý, chuẩn chuyển nhà."

Phùng phu nhân đến đây thì dừng . Tiết Hãn : "Phụ nhân cho rằng thợ đồng thợ rèn ồn ào ảnh hưởng đến việc học của nhi tử vô cớ gây sự. Nha môn phán xử như , đúng."

Phùng phu nhân : "Đừng vội, còn nữa. Nha môn bảo phụ nhân điểm chỉ, một lời định, đổi ý. Kết quả, ngày hôm , nhà thợ đồng bên trái dọn sang nhà thợ rèn bên , còn nhà thợ rèn bên chuyển sang nhà thợ đồng bên trái!"

Tiết Hãn hiểu ý . Thảo nào ông cảm thấy chút quen tai, hóa là một hảo hữu của ông xử án , lúc ông còn kể chuyện cho Phùng phu nhân , khen hảo hữu là cao thủ xử án.

Phùng phu nhân bi thương , nếu là cao thủ xử án, vì thể tìm Bình An về cho bà?

mà giờ đây, Phùng phu nhân thể đem chuyện đó kể như một chuyện .

Tiết Chú, Tiết Hạo và Tiết Thường An hiểu , đều bật . Chỉ là xong, bọn họ khỏi ngừng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiet-binh-an/chuong-52-dem-giao-thua-tiep.html.]

Bình An vẫn .

Phùng phu nhân: "Không , Bình An , chuyện của đều đạt."

Tần lão phu nhân: "Ta thấy con vui nhất."

Phùng phu nhân ho khan một tiếng: "Mau lên, kể thêm chuyện nữa ."

Vừa dứt lời, chợt thấy Bình An mở lớn hai mắt, vẻ mặt như bừng tỉnh, khóe mắt cong cong, nở nụ .

Phùng phu nhân: "Ai nha, nhất định là vì chuyện của !"

Lại Bình An : "'Nhất châm kiến huyết, nhị châm kiến cốt', buồn quá ."

Mọi : "..."

Đây rốt cuộc là bảo bối gì ? Chuyện của Tiết Hạo kể lâu như , thế mà đến giờ nàng mới hiểu!

Ngay lập tức, ha hả. Tần lão phu nhân xoa mi tâm, Tuyết Chi nghiêng ngả Hổ Phách, Phùng phu nhân ôm bụng vỗ bàn, nước trong chén bàn b.ắ.n cả lên Tiết Hãn.

Bình An , chút nghi ngờ, chuyện gì mà vui đến ?

Vậy nàng cũng thêm một cái .

...

Đêm trừ tịch còn thức canh, Tần lão phu nhân tuổi cao sức yếu, xưa nay ngủ sớm. Hôm nay bà thức quá giờ Tuất, là ngủ muộn .

Mọi trong Tiết gia lượt cáo từ, từ Di Đức Viện chuyển sang Xuân Hành Viện để thức canh.

Phùng phu nhân ôm Bình An, : "Con ngoan, con ngoan của , qua năm mới lớn thêm một tuổi !"

Bình An: "Mẫu cũng ."

Phùng phu nhân : "Phải, tất cả đều !"

Lúc , tiểu đồng ở tiền viện mang tin đến, dưỡng Trương gia đến thăm.

Phùng phu nhân: "Mau mời ."

Trước Tiết gia nhiều bất mãn với Trương Đại Tráng, nhưng từ khi Trương Đại Tráng giúp Tiết gia lấy thể diện trong cuộc săn b.ắ.n mùa thu, thái độ của Tiết gia đổi. Đến khi Nhạc Thịnh Yến Sơn Vệ xử lý, Tiết Hãn và Phùng phu nhân cũng đoán là ai giúp nhà hả giận.

Tiền viện báo: "Dưỡng Trương gia nữa, nhờ tiểu nhân chúc Tết lão gia và phu nhân, chỉ chuyện với Nhị cô nương một lát."

Hẳn là từ Yến Sơn Vệ trở về, còn việc quan trọng, Phùng phu nhân gọi Tiết Hạo: "Dẫn con gặp dưỡng Trương gia ."

Tiết Hạo đáp một tiếng, dẫn Bình An đến nhị môn.

Trương Đại Tráng cưỡi ngựa, lấy một phong bao đỏ lớn, đưa cho Bình An: "Này, năm nay ở bên cạnh phụ mẫu, chỉ họ phát tiền mừng tuổi thôi."

Bình An hai tay nhận lấy, : "Đa tạ đại ca."

Trương Đại Tráng: "Không phụ mẫu thế nào ."

Bình An: "Phụ , mẫu đều khỏe."

Bình An và họ mỗi tháng đều trao đổi thư từ, dù xa xôi vạn dặm, Bình An vẫn gửi tin tức về.

Trương Đại Tráng yên tâm, thoải mái: "May mà , chỉ những dịp lễ Tết mới nhớ đến phụ mẫu, hỏi thăm họ yên tâm ."

Bình An chậm rãi : "Phụ thật hư, đợi trở về sẽ đánh cho."

Trương Đại Tráng: "..."

Trương Đại Tráng: "Năm mới chúng chuyện , Tiết Hạo, , cưỡi ngựa ngoại ô dạo một vòng."

Tiết Hạo nổi hứng thú: "Đi!"

Trương Đại Tráng và Tiết Hạo , nhị môn trở nên yên tĩnh, trong khí còn thoang thoảng mùi pháo đốt.

Thải Chi xoa xoa tay, gọi Bình An: "Cô nương, chúng về thôi."

Bình An "ừm" một tiếng, xoay , khóe mắt thoáng thấy một bóng hình. Nàng khựng , lẩm bẩm: "Vương gia."

Thải Chi sang, quả nhiên là Dự Vương.

Có lẽ từ trong cung , Dự Vương cũng đang cưỡi ngựa, mặc một bộ mãng bào màu tím kim, thắt lưng màu đỏ, đầu đội ngọc quan, trang phục hoa lệ. Dưới ánh trăng mờ ảo, lông mày rậm kéo dài đến tận thái dương, đôi mắt sáng như , đáy mắt ẩn chứa sự sâu thẳm, đôi môi mím , lộ vài phần lạnh lùng.

Bình An nhẩm chuyện Tiết Hạo kể hôm nay, nàng bước đến chỗ , khẽ gọi: "Vương gia, Vương gia."

Nàng dừng bên cạnh con ngựa, Bùi Thuyên nắm chặt dây cương, một lời, lấy từ trong tay áo một phong bao đỏ, đưa cho nàng.

Bình An nhận lấy, ngẩng đầu Bùi Thuyên, cổ chút mỏi.

Nàng khẽ : "Xuống ngựa , chuyện ."

Bùi Thuyên nhướng mày, một lát , từ ngựa nhảy xuống, động tác dứt khoát.

Hắn hỏi: "Muốn gì?"

Bình An cần ngẩng đầu cao như nữa, thoải mái hơn nhiều, giọng nàng nhẹ nhàng như tiếng chim sẻ: "Chuyện ."

Bùi Thuyên: "..."

Bình An nhớ : "Ừm, , một cấm vệ quân, là một kẻ ngốc, ừm... còn một trạng nguyên..."

Ánh đèn lồng treo ở ngoài nhị môn hắt lên mặt Bình An một lớp ánh sáng màu cam nhạt, đường nét khuôn mặt nàng mềm mại, sống mũi tú lệ, đầu lưỡi khẽ l.i.ế.m đôi môi như cánh hoa.

Hơi thở của Bùi Thuyên dần trở nên nhẹ nhàng.

Cuối cùng, Bình An ngập ngừng kể xong chuyện mà Tiết Hạo kể.

Khóe môi Bùi Thuyên khẽ động: "Hết ?"

Bình An thấy Bùi Thuyên , : "Còn mấy chuyện nữa..." Chỉ là nàng nhớ hết, hơn nữa, Vương gia trông cũng hung dữ, dễ chuyện.

Nàng khẽ : "Lần kể."

Bùi Thuyên nàng, hôm nay nàng mặc đồ thật xinh đáng yêu, chúc Tết nhà ai đều thể nhận nhiều phong bao đỏ, cũng sẽ nhiều yêu thích nàng.

Ánh mắt thoáng sâu thẳm, ẩn chứa điều khó , nhưng hẹn nàng ...

Hắn tiện tay khẽ nhéo má nàng một cái, khóe môi cong lên, : "Được, ."

" chuyện , chuyện khác."

---

Bùi Thuyên: Chỉ một chuyện dỗ , thật mất mặt!

Loading...