TIẾT BÌNH AN - Chương 59: Vẫn Còn Nhỏ
Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:47:28
Lượt xem: 95
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bình An dùng mu bàn tay khẽ chạm lên má, nóng hổi, ran rát.
Ký ức ẩn sâu nơi góc khuất bỗng chốc ùa về. Nàng nhớ khi xem bức "Tị Hỏa Đồ", mặt hề nóng, lòng chẳng chút xao động, bởi vì tranh vẽ khác.
Trong đầu óc mờ mịt của nàng, một ý nghĩ chậm chạp hiện lên. Nếu như trong tranh là nàng và Vương gia thì ?
Ôi chao.
Dưới ánh đèn ấm áp, hàng mi dài mảnh của nàng khẽ rung động như cánh bướm, sắc hồng e ấp lan từ vành tai xuống cổ, nhuộm đỏ hai má.
Nàng chậm rãi nâng mí mắt lên, ánh trong veo như ngọc ánh nến, mơ màng quyến rũ.
Bùi Thuyên khẽ vuốt ve khóe mắt nàng.
Ngọn đèn , cuối cùng vẫn động tới.
Trước ngày đại hôn, từng hỏi lão thái y trong phủ về những điều cần chú ý. Lão thái y vòng vo rằng, cần tiết chế.
Ông lo lắng Dự Vương nay từng thất, thông phòng, đang tuổi tráng niên, cho nên nhắc nhở như , tiện thể thêm một câu: "Điều cũng cho Vương phi."
Bùi Thuyên câu cuối cùng, cẩn thận hỏi mới , tuy ở Đại Thịnh việc nữ tử mang thai ở độ tuổi hề hiếm, nhưng sinh nở chẳng khác nào bước qua quỷ môn quan, mà nàng còn quá nhỏ, rủi ro càng lớn.
Hắn nghĩ, một trong những may mắn hiếm hoi của chính là gặp cô nương lỗ mãng gan , dám sấn đến bên phịch xuống, còn ngắm .
Hắn đem nàng đặt sự che chở của , biến nào khác, cần vội vàng nhất thời, đợi nuôi dưỡng hơn, hơn nữa.
Chỉ là đêm nay, quả thực giống ngày.
Ánh mắt khẽ lay động, vòng tay bế ngang nàng lên, bước chân nhanh chậm, đến bên giường nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Bình An giống như xương, mềm nhũn giường, đôi mắt vẫn nhưng hai má ửng hồng.
Hóa nàng cũng thẹn thùng.
Bùi Thuyên cởi giày, xuống bên ngoài giường, khẽ : "Lần , chuyện khác."
Bình An nhớ, Bùi Thuyên thích chuyện , gì?
Bùi Thuyên dùng ngón tay vuốt nhẹ vành tai nàng, hạ giọng: "Muốn nàng , tối nay gì."
Vành tai Bình An nóng ran, giọng nàng cũng khẽ hơn: "Ngủ."
Bùi Thuyên: "Ngủ như thế nào?"
Bình An nghĩ ngợi, giơ hai tay lên cởi nút áo n.g.ự.c Bùi Thuyên. Nàng chậm rãi, đầu ngón tay lướt qua lớp áo, chạm nhẹ yết hầu nhô cao, cứng rắn của .
Yết hầu khẽ trượt lên xuống.
Nàng yết hầu nên tò mò dùng ngón tay gãi nhẹ.
Đột nhiên, bàn tay Bùi Thuyên bắt lấy. Hắn ngược sáng, đôi mắt trong bóng tối ánh lên tia sáng rực rỡ, : "Hóa là nàng trêu chọc ."
Bình An: "A."
Bùi Thuyên nắm lấy tay nàng, tự cởi nút áo. Thân hình thanh thoát như hạc, đường nét cơ thể lớp áo mỏng manh, rắn rỏi mà đẽ.
Bình An còn kịp hiểu, trêu chọc Vương gia thế nào, thì thấy cánh tay trái của một vết sẹo dài, giống như một khối bạch ngọc thượng hạng vô duyên vô cớ xước mất một đường.
Nàng cụp mắt, chằm chằm nó, Bùi Thuyên : "Không cần để ý đến nó."
Bình An khẽ : "Thiếp cũng ."
Vừa , nàng kéo kéo vạt áo , hé một chút xương quai xanh hình trăng khuyết, nàng : "Chàng xem ."
Cơ bắp cánh tay Bùi Thuyên đột nhiên căng lên, mím môi, : "Ta xem?"
Bình An vô cùng hào phóng: "Xem ."
Trước đó Thải Chi giúp nàng cởi bỏ bộ hỉ phục rườm rà, chỉ để một bộ váy áo màu đỏ. Nàng quen cởi y phục của Bùi Thuyên, nhưng y phục của thì nàng vẫn .
Y phục từ từ trượt xuống khỏi vai, lộ một da thịt trắng ngần. Nàng giơ cánh tay lên, khuỷu tay ửng lên một màu hồng nhạt, non mềm.
Nàng chỉ cánh tay , gần như cùng một vị trí với vết sẹo của Bùi Thuyên, nơi đó một vết bớt màu đỏ, ánh đèn mờ ảo, thể là hai chữ "Bình An" liền .
Bùi Thuyên lặng lẽ chằm chằm một lúc, là nam nhân đầu tiên thấy nơi .
Cũng sẽ là duy nhất.
Hắn nắm lấy cánh tay nàng, cúi đầu ngậm lấy vết bớt , cắn một miếng Bình An, một vệt m.á.u đỏ tươi, nhuộm môi .
Bình An: "Ưm..."
Nàng mở to mắt, đáy mắt phủ một tầng sương mỏng.
Bùi Thuyên đợi một lát, thấy nàng rút tay về, càng thấy nàng giãy giụa trốn tránh. , giống như trong mơ, dù đau nàng, nàng cũng giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiet-binh-an/chuong-59-van-con-nho.html.]
Chỉ dùng đôi mắt trong veo , vô tội thuần khiết.
Hắn mím môi, nuốt xuống giọt máu, đáy mắt ẩn hiện ánh sáng tối tăm, đó là dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đè nén.
Hắn đưa ngón tay đến bên môi Bình An, giọng khàn đặc: "Không thể để nàng chịu thiệt, cắn ."
Bình An thấy đau lắm, chỉ chút quen. Nàng hôn một cái lên đốt ngón tay của , nghiêm túc : "Thiếp trêu chọc ."
Nàng nghiêm túc đến .
Ánh mắt Bùi Thuyên tối sầm , giơ tay lên, kéo màn giường xuống, bên trong trướng tối om.
Hai mùi hương hòa quyện , một là hương núi rừng thanh lãnh, một là hương ngọc ngà ấm áp.
Hắn một tay giữ lấy gáy nàng, luồn những ngón tay mái tóc mai, quấn quanh một vòng, tay còn ôm lấy tay nàng, nắm chặt năm ngón tay, để nàng buông .
Nhiệt độ trong trướng ngừng tăng lên.
Gò má Bình An đỏ bừng, nàng mơ màng nghĩ, thì đỏ mặt là cảm giác như thế .
Rất lâu , nụ hôn mát lạnh của rơi má nàng, từ mí mắt đến cằm, Bình An hôn đến mềm nhũn, cơn buồn ngủ khiến nàng nhắm mắt .
Bùi Thuyên thấy hô hấp của nàng dần trở nên đều đặn. Một lát , mới dậy, cầm lấy một chiếc kéo nhỏ bên giường.
Rút từ gối một chiếc khăn tay màu trắng, dùng m.á.u từ lòng bàn tay thấm ướt nó.
…
Một đêm chuyện gì xảy , sáng hôm , Bùi Thuyên ngon giấc.
Dáng vẻ lúc ngủ của Bình An ngoan, lộn xộn, cũng quấn lấy , chỉ yên một chỗ.
Bùi Thuyên cứ ngủ một lúc, mở mắt , xem nàng còn ở đó , sợ nàng tha mất.
Cuối cùng, ôm nàng lòng, nửa đêm về sáng mới ngủ yên .
Vừa qua giờ Mão, thức giấc, vẻ mặt gì khác thường.
Các tỳ nữ bưng chậu đồng rửa mặt nối đuôi bước , thấy y phục vứt bừa bãi đất, nhăn nhúm cả , ai nấy đều đỏ mặt, cúi đầu dám lung tung.
Bùi Thuyên rửa mặt y phục xong, các nàng liền lẳng lặng lui ngoài.
Hắn sân luyện kiếm đến khi mồ hôi nhễ nhại.
Đến giờ Thìn, trời hửng sáng, ráng bình minh nhuộm đều nền trời, Bình An vẫn tỉnh giấc.
Không lệnh của Bùi Thuyên, Thải Chi và những hầu khác chờ ngoài cửa, thấy Bùi Thuyên trở về liền hỏi: “Vương gia, cần gọi Vương phi dậy ?”
Bùi Thuyên nhàn nhạt đáp: “Không cần.”
Hắn một phòng, xuống bên giường, ngắm nàng.
Bình An cuộn tròn trong chăn như một chú mèo nhỏ, hàng mi đen nhánh rũ xuống, gò má ửng hồng, để lộ một da trắng ngần, tựa như đóa hải đường đỏ thắm hé nở giữa lớp tuyết xuân.
Là dấu vết lưu .
Bình An dường như cảm nhận ánh mắt , nàng gắng gượng mở mắt, đáy mắt còn chút m.ô.n.g lung, đợi đến khi rõ xung quanh, dường như mới nhớ đêm qua là tân hôn.
Bùi Thuyên cúi đầu, ngón cái vuốt nhẹ môi của nàng, đáy mắt thoáng qua một tia dục vọng.
Bình An chớp chớp mắt, nàng hiểu ý, hỏi: “Ăn môi?”
Vừa , nàng chu đôi môi mềm mại, như thể mời gọi quân vương đến hái.
Yết hầu Bùi Thuyên khẽ động, cắn nhẹ môi nàng, mới : “…Cái gọi là hôn.”
Từ “ăn môi” dân gian dùng, chẳng mấy tao nhã. khi nàng , tâm tư thuần khiết đến , ngược khiến lòng bỗng dưng bừng lên một ngọn lửa khó hiểu.
Chỉ là sáng nay còn cung, cụp mắt giấu vẻ mặt khác thường, dùng chăn bọc kín Bình An bế nàng lên.
Tắm buổi sáng cần đến hồ nước, thùng tắm đặt sẵn tấm bình phong, nước nóng cũng chuẩn xong, đặt nàng trong.
Bình An mơ mơ màng màng, suýt chút nữa thụp xuống tận đáy thùng tắm.
Bùi Thuyên vội đỡ lấy, cảm nhận bộ thể nàng, sức nặng đều dồn cả nhưng hề khó chịu, khẽ bật thành tiếng.
Hắn vốn định giúp nàng tắm rửa cẩn thận, nhưng ánh sáng ban ngày, những dấu vết do chính gây làn da trắng nõn càng trở nên rõ ràng.
Hô hấp trở nên nặng nề, bế nàng khỏi bồn, dùng chăn bọc kín .
Bình An cũng tỉnh táo hơn, nàng thò đầu khỏi chăn, tóc tai rối bời.
Chưa từng hầu hạ ai tắm bao giờ, cũng ướt cả , vội y phục, mà lấy đến bộ trung y sạch sẽ, trải chăn , mặc cho nàng.
Đợi đến khi che giấu hết những vết tích đậm nhạt nàng lớp y phục, mới gọi Thải Chi, Thanh Liên hầu hạ Bình An, còn thì tấm bình phong tắm rửa.
…