TIẾT BÌNH AN - Chương 63: Đủ Rồi
Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:47:38
Lượt xem: 88
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
…
Chính phòng.
Bình An tắm trong một chậu nước nóng hổi, xương cốt đều rã rời.
Nàng tựa lưng sập, nhấp từng ngụm nhỏ món chè hạt sen hoa quế. Thải Chi nâng mái tóc dài đen mượt còn ướt của nàng lên, dùng một cái lồng hun hương cẩn thận sấy tóc.
Khi tóc vén lên, một đoạn gáy trắng nõn nà mịn màng như tuyết của Bình An lộ , vết đỏ đó càng thêm rõ rệt.
Chuyện khác , một ngày trôi qua, vết đỏ da thịt nàng những nhạt mà còn đậm thêm. Sáng sớm, nó còn khuất cổ áo, giờ đây lan dần lên .
Tựa như một dấu ấn, từng chút một xâm chiếm làn da của thiếu nữ.
Thải Chi dời mắt , suy nghĩ miên man một hồi, nếu cô nương hài tử, liệu xinh như cô nương ?
Đột nhiên, đầu Bình An gục xuống, Thải Chi suýt chút nữa giật cả tóc nàng, vội hỏi: “Cô nương?”
Mặt Bình An chạm bát, chóp mũi nàng dính một giọt nước, cố gắng mở to hai mắt, chớp mạnh một cái, cổ họng phát một âm tiết: “A.”
Nàng ăn mơ màng ngủ .
Thải Chi buồn đau lòng, chắc hẳn Vương gia tối qua và hôm nay nàng mệt mỏi quá độ. Nàng bèn tìm một chiếc khăn tay, lau mặt sạch sẽ cho Bình An, dìu nàng lên giường ngủ.
Nàng đắp chăn cẩn thận cho Bình An, khuôn mặt say ngủ ngoan ngoãn của nàng. Thải Chi trong lòng thở dài một tiếng, nếu cô nương thai, thể giúp Quốc công phủ các nàng dễ bề việc ở Vương phủ, nhưng cô nương vẫn còn quá nhỏ.
Chậm một hai năm nữa thì .
Đương nhiên, hôm nay các nàng một khởi đầu ở Vương phủ, chắc cần cô nương thai.
Thải Chi để Thanh Liên trực đêm, còn thì khỏi Tĩnh U Hiên gặp Lục Cúc.
Thải Chi và Lục Cúc đều là từ phòng của lão thái thái Quốc công phủ mà , vô cùng tháo vát. Sau khi Vương phủ, Thải Chi lo việc nội bộ, Lục Cúc cùng hai phòng quản gia quán xuyến việc bên ngoài, để phòng ngừa che mắt, gì.
Thải Chi kể chuyện Phục Cẩm giao chìa khóa, Lục Cúc : “Thì là các ngươi lấy chìa khóa, còn nghĩ, ở ngoại viện đột nhiên khách khí với chúng hơn mấy phần.”
Thải Chi: "Hiện tại mới chỉ lấy chìa khóa kho riêng của cô nương, còn của Vương gia nữa."
Lục Cúc: “Không vội, đây mới chỉ là bắt đầu, cô nương ở đây, chuyện sẽ càng thuận lợi hơn.”
Lời dứt, hai mới phát hiện các nàng vẫn gọi Bình An là “cô nương”.
Dù các nàng chu đáo đến , thì trong chốc lát cũng thể lập tức sửa .
…
Một bên khác, trong gian phòng phụ của Tĩnh U Hiên, mấy đại cung nữ đều chút buồn bực, đặc biệt là Hạ Nhược.
Nàng oán trách: "Chúng hảo tâm nhắc nhở các nàng nội thư phòng, gì sai ? Vậy mà mỉa mai chúng !"
Nàng nhắc đến việc, tuy là hảo tâm nhưng cũng nhân đó nhấn mạnh quy củ của Vương phủ, thực hiện việc bài xích ngoài.
Một đại cung nữ khác quản lý phòng bếp: "Không lẽ , của Vương phủ chúng còn theo lệnh của Quốc công phủ ?"
Phục Cẩm : "Đừng vội, đây mới chỉ là bắt đầu. Lưu công công , kho riêng của Vương gia vẫn do chúng quản lý."
Vương phi xinh , tâm tính cũng lương thiện nhưng gia tộc của Vương phi thể trợ giúp Vương gia con đường lên ngôi báu ? Tiết Hãn vốn là thanh liêm, việc ông thể , Vương gia sớm lưỡi d.a.o sắc bén thích hợp hơn .
Chỉ cần Tiết gia thể giúp ích cho Dự Vương phủ về mặt chính trị, trong Vương phủ tất nhiên liên quan gì đến nhà họ Tiết.
…
Ngày hôm , giờ Tỵ, ánh nắng tươi , bầu trời xanh như gột rửa. Tĩnh U Hiên vốn luôn thanh tĩnh, cỏ thơm lá non, hoa cành rủ xuống, khoác lên sắc xuân hồng thắm, điểm xuyết nên một khung cảnh tràn đầy sức sống.
Nguyên thái phi vẫn còn là cung phi, hôm qua theo Bùi Thuyên và Bình An cung, bởi trong Vương phủ, trong trưởng bối quản thúc Bình An, cũng ai gọi nàng dậy.
Không ngờ ngủ đến giờ .
Ngủ đến chút oi bức, nàng lười biếng trở , hướng phía trong giường cọ cọ hai cái. Ngay đó, một bàn tay to đặt lên vai nàng, kéo nàng .
Bình An cọ, kéo.
Nàng cuối cùng cũng mở đôi mắt mơ màng, liền thấy Vương gia đang tựa gối. Hắn mặc triều phục chỉnh tề, mặt như ngọc, thần sắc lạnh nhạt bên cạnh nàng.
Đang lật xem một quyển sách, tên sách là 《Thiên Địa Âm Dương Giao Hoan Đại Lạc Phú》.
Thấy Bình An chằm chằm bìa sách, lộ vẻ tò mò, Bùi Thuyên hỏi: “Muốn xem?”
Bình An khẽ “Ừm” một tiếng. Nàng nghĩ, tên sách dài như chắc chắn là khác biệt so với mấy quyển Thi Kinh, Luận Ngữ tên ngắn ngủn . Nội dung bên trong chắc cũng dài, hẳn là ho.
Ánh mắt Bùi Thuyên chậm rãi lướt qua đôi mắt long lanh của thiếu nữ, cùng xương quai xanh tinh xảo xinh cổ áo trắng như tuyết. Vậy mà nàng mang vẻ mặt ngây thơ, thuần khiết như tiên tử.
Hắn khẽ một tiếng, : “Sau sẽ dạy nàng xem.”
…
Thức dậy rửa mặt, ăn xong bữa sáng, Bùi Thuyên phân phó Phục Cẩm: “Lấy họa cụ.”
Phục Cẩm đáp một tiếng, mang đến một cái rương. Trên chiếc bàn vuông gỗ lê hoa họa tiết chùm nho, bày giấy, bút, chặn giấy,...
Trên một giá bút pha lê hình núi, treo mười mấy cây bút vẽ với kích cỡ khác . Còn một hộp đầy màu vẽ, đựng trong đĩa men ngọc xanh hình hoa sen, màu sắc đa dạng, vô cùng mắt.
Bình An ngậm một miếng thơm, đôi mắt đảo quanh, Phục Cẩm cẩn thận phân loại màu vẽ.
Làm xong những việc , Phục Cẩm lui về phía một bước, ở chỗ bình phong, trong phòng chỉ còn nàng chờ lệnh.
Bùi Thuyên nắm tay Bình An, đến bên bàn.
Bình An: “Vẽ tranh ?”
Bùi Thuyên: “Ừm, ?”
Bình An ưỡn ngực: “Biết.”
Thư nàng gửi về Hoàn Nam, một nửa là , một nửa là vẽ tranh. Phụ mẫu ở Hoàn Nam mỗi hồi âm đều khen nàng vẽ còn hơn cả họa sư mà huyện thái gia nuôi.
nàng nhớ, Vương gia vẽ tranh cũng . Nàng từng thấy Vương gia vẽ hoa, , như thể bay khỏi tranh.
Bùi Thuyên nàng một bước, đoan chính bàn vuông, chiếc ghế gỗ lê duy nhất, ở đây ghế khác, Bình An chiếc ghế đẩu tròn cách đó xa.
Bùi Thuyên một tay kéo nàng , Bình An mất đà ngã lên .
Dáng thoạt vẻ gầy gò thẳng tắp nhưng vững vàng, Bình An đụng cũng hề lay chuyển, chỉ dùng lòng bàn tay đỡ lấy eo hông nàng, để nàng cho ngay ngắn.
Bình An đó nhúc nhích một chút, hình lung lay.
Bùi Thuyên véo nhẹ eo nàng: "Đừng động lung tung."
Bình An từng đùi nam nhân bao giờ, nàng ngước mắt , đáy mắt ngập nước, kín đáo liếc một cái, : "Cứng quá."
Bùi Thuyên khẽ nheo mắt, để nàng nghiêng về phía , lên phía đùi .
Lần thì hơn nhiều , Bình An như tìm một cái lưng ghế ấm áp thoải mái, mềm mại tựa lòng Bùi Thuyên, vặn lệch chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiet-binh-an/chuong-63-du-roi.html.]
Lúc nàng mới để ý, hóa bức tranh bàn vẽ xong .
Nàng ngẩng đầu tranh, từ trong cổ áo nàng truyền đến một mùi hương ấm áp ngọt ngào, thoang thoảng còn một mùi hương lạnh lẽo.
Đó là mùi hương Bùi Thuyên.
Bùi Thuyên chiếc cổ trắng nõn, thon dài như cổ thiên nga của nàng, một lúc lâu mới dời mắt .
Hắn cầm lấy một cây bút vẽ bàn, cẩn thận chấm màu, đặt lên tờ giấy.
Ánh mắt Bình An cây bút của Bùi Thuyên thu hút. Hóa bức tranh vẫn xong, ít nhất là theo nàng thấy, là chỗ nào vẫn vẽ xong –
Chỉ thấy giấy trải một bức tranh phong cảnh, phía xa là núi xanh mờ ảo, gần hơn là lầu các san sát. Trước mắt là một mặt sông, thuyền hoa, ông lão thuyền nhỏ, ven bờ liễu rủ đều tăm tắp, đó còn một tổ chim non.
Bức tranh quen thuộc.
Hóa Bùi Thuyên đang vẽ thêm cò trắng sông, lúc nàng mới nhận đây là cảnh sắc từ lầu ba của Lâm Giang Tiên.
Như một luồng khí vận lưu động trong bức tranh, khiến càng càng giống như trở Lâm Giang Tiên.
Bình An xem đến say sưa, bất tri bất giác thẳng lưng, cũng còn chê đùi Bùi Thuyên cứng nữa. Nét bút đột ngột dừng .
Bùi Thuyên nhét bút vẽ tay nàng, cầm tay nàng, bên tai nàng: "Nàng vẽ ."
Bình An: "Thiếp vẽ giống."
Bùi Thuyên: "Không giống càng ."
Nàng mím môi, vẻ mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm túc, đặt bút xuống bức tranh. Không ngờ, lông bút quá mềm, khiến một chấm tròn lõm xuống hình con cò trắng vẽ xong.
Bình An ngẩn , nàng bút vẽ, lẩm bẩm: “Nó hỏng .”
Bùi Thuyên khựng , nhịn bật : "Ừ, hỏng , đổi cây khác."
Lần , Bình An cầm mấy cây bút vẽ lên, cẩn thận chọc chọc lòng bàn tay , cây nào cũng mềm.
Nàng chọn một cây cảm thấy hơn, chấm màu cùng loại, ở chỗ vẽ hỏng, chấm thêm một chấm tròn màu trắng.
Bình An: "Được ?"
Bùi Thuyên xoa đầu nàng, : "Ừ, tiếp tục ."
Cảm thấy chút thú vị, Bình An vẽ thêm tranh từng cái chấm tròn trắng vụng về.
Tuy nhiên, càng vẽ càng say sưa, nàng càng rời xa Bùi Thuyên, một chân chống xuống đất, gần như quên mất Bùi Thuyên, sắp dậy khỏi .
Bùi Thuyên xoa xoa đầu ngón tay, đó vẫn còn vương ấm của nàng, nhưng , ánh mắt tối .
Nàng giống như một con chim sẻ núi, bất kỳ chút động tĩnh nào cũng thể thu hút sự chú ý của nàng. Hắn ôm nàng trong lòng bàn tay, chính là tâm trí của nàng chỉ thể ở .
Thế là, vươn tay, đột nhiên kéo eo nàng một cái, Bình An ngã trở về .
Giọng lạnh: "Vẽ cái khác ."
Bình An còn đang giơ bút vẽ giữa trung, chớp chớp mắt: "Vẽ cái gì?"
Bùi Thuyên: "Bình An."
Trong đôi mắt sáng ngời của Bình An, lộ một chút mong đợi: "Ừm, vẽ ."
Thấy , Phục Cẩm tiến lên, lấy bức tranh phong cảnh Lâm Giang Tiên vẽ thêm mấy nét, mang sang một chiếc bàn khác để phơi khô, trải một tờ giấy trắng.
Bùi Thuyên : "Lui xuống ."
Phục Cẩm: "Vâng."
Trong phòng chỉ còn hai , Bình An đang sang chỗ khác, nghĩ xem nên để Bùi Thuyên tham khảo .
Ngón tay Bùi Thuyên khẽ mở vạt áo nàng, nhẹ nhàng kéo , một bên vạt áo nàng trượt xuống, lộ bờ vai trắng nõn, tròn trịa.
Đã xuân, thời tiết lúc vẫn còn lạnh, nhưng trong phòng đốt than Ngân Ti, Bình An chỉ cảm thấy lành lạnh khi da thịt lộ ngoài.
Nàng về phía Bùi Thuyên, ngón tay ấm của Bùi Thuyên dừng ở vết bớt nhỏ vai nàng một tấc, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ, : "Vẽ cái 'Bình An' ."
Bình An hiểu , gật đầu: "Nó là Tiểu Bình An."
Nàng là Bình An, nốt ruồi chính là Tiểu Bình An.
Bùi Thuyên khẽ nhếch khóe môi, vết bớt chỉ nhỏ bằng nửa đốt ngón tay, cầm một cây bút vẽ nhỏ nhất, chấm nước trong, nhưng đặt lên giấy, mà vẽ lên vết bớt của nàng.
Nước lạnh buốt, lông bút mềm mại, từng chút một lướt qua vệt ngang da thịt nàng, Bình An đột nhiên động đậy.
Bùi Thuyên giữ nàng : "Đừng động, đang phác hình."
Hắn xoay cổ tay, vẽ một vệt ngang khác.
Hơi thở vốn ôn hòa của nàng khẽ run, giọng nhẹ nhàng: "Ngứa quá."
Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai má Bình An phồng lên, dường như chút trách móc, vành tai và má ửng hồng, xinh đến tưởng.
Đôi mắt trong veo như nước đó mở to tròn xoe, trong con ngươi đen láy, chỉ hình bóng của .
Sự khó chịu trong đáy mắt Bùi Thuyên tan biến hết.
Hắn chậm rãi kéo vạt áo nàng lên, che mảng da thịt trắng như tuyết , mang theo sự dỗ dành mà chính cũng nhận : "Được ."
Bình An liếc tờ giấy trắng: "Xong ?"
Bùi Thuyên "ừm" một tiếng, dùng cây bút nhỏ đó chấm màu đỏ, tờ giấy trắng như tuyết vẽ một mạch hình "Bình An" liền .
Giống như in từ vết bớt cánh tay Bình An .
Bình An ngây : "Giống y hệt."
Bùi Thuyên sự vui vẻ hiện lên đôi mày và ánh mắt nàng. Thật đáng yêu, thật nhỏ bé, thật biến nàng nhỏ bỏ trong tay áo, chỉ thuộc về riêng , mang cũng .
Đại Bình An, Tiểu Bình An đều giống .
Nhìn bức tranh giấy, cầm lên, ấn trong lư hương Bác Sơn bên cạnh.
Ngọn lửa "xèo" một tiếng l.i.ế.m láp tờ giấy.
Bình An: "Ơ..."
Tờ giấy nếu giữ , thể sẽ khác thấy, đây là điều Bùi Thuyên cho phép.
Trong đôi mắt đen láy của thoáng qua một tia mê say, nắm giữ thứ trong tay, chỉ thấp giọng : "Không vẽ Tiểu Bình An nữa, sẽ vẽ Đại Bình An."
Bộ bút vẽ , đối với làn da còn non nớt hơn cả giấy vẽ của nàng mà , vẫn còn thô ráp, sợ nàng đau, đổi một bộ khác.
Bình An hề , mong đợi: "Vẽ , vẽ ."
…
------------------------------