TIẾT BÌNH AN - Chương 68: Người Nhà Họ Trương (tiếp)

Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:47:51
Lượt xem: 104

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngọc Cầm giả vờ lau nước mắt, khẽ cong môi.

Phải , bất kể thế nào, Trương hoàng hậu nhất định sẽ bảo vệ nàng.

Bởi vì chỉ như , mới thể bảo vệ Đông Cung, đợi đến ngày Thái tử đăng cơ, cho dù cả triều đình đều bảo vệ Dự Vương thì , hoàng quyền cần đạo lý.

Đến lúc đó nàng tự khắc sẽ trả thù Tiết gia, còn cả tên phế vật Tiết Hạo , dám chặn cuộn kinh Phật của nàng, giả vờ lục soát con hổ vải ở Triệu gia, đẩy sự việc đến bước đường , thật khó lòng phòng .

Nghe đến Đan thư thiết khoán, Tiết Hạo nắm chặt tay.

Rốt cuộc thế nào mới thể khiến Ngọc Cầm chịu tội? Mười năm Bình An mất tích, cứ thế bỏ qua ? Chân tướng ngay mắt, cũng , tổ mẫu, phụ mẫu cũng , ai thể nuốt trôi cục tức ?

Giây tiếp theo, ngón tay Bùi Thuyên khựng , ngẩng đầu, : "Người chi chính của Trương gia, đang ở trong kinh."

Trương hoàng hậu: "Cái gì?"

Lý thị và Ngọc Cầm cũng sững sờ, thể, bao nhiêu năm nay, các nàng từng qua chuyện !

Duy chỉ Tiết Hạo chợt nhíu mày, lẽ nào...

Ngoài Hưng Hoa Điện, một giọng vang dội xuyên thấu cửa điện, đ.â.m thẳng trong: "Yến Sơn Vệ Chỉ huy thiêm sự Trương Đại Tráng, cầu kiến Bệ hạ!"

Tiết Hạo: "..."

Cửa lớn Hưng Hoa Điện mở rộng, chỉ thấy một nam tử cao lớn vạm vỡ, mặc giáp trụ, vác lưng một cái bao. Nước da ngăm đen , khuôn mặt cương nghị, hai mắt sáng quắc.

Hắn sải bước Hưng Hoa Điện, quỳ một chân ôm quyền: "Ty chức Trương Đại Tráng, tham kiến Bệ hạ, tham kiến Dự Vương điện hạ!"

Tiết Hạo ở ngay bên cạnh , tai chấn động ong ong, đây là Trương Đại Tráng vẫn luôn chơi bời lêu lổng với ?

Vạn Tuyên Đế ánh mắt khẽ động: "Bình ."

Ông liếc Bùi Thuyên, hỏi Trương Đại Tráng: "Ngươi là hậu nhân Trương gia?"

Một khắc , Trương Đại Tráng đến Lâm Giang Tiên, gặp phụ mẫu và Lý Kính .

Hắn qua đại khái sự tình nhưng hiểu rõ trọng điểm.

Thế là, Trương Đại Tráng khoét mắt mấy Đông Cung điện, lạnh: ". Ty chức vội vàng yết kiến, đều do hôm nay mạo nhận hậu nhân Trương gia, còn bảo vệ kẻ hãm hại tiểu của chúng !"

"Loại , thật là dày...vô liêm sỉ... Chó c.h.ế.t sợ nước sôi! Miệng còn thối hơn cả phân trâu, bịa chuyện lung tung!"

Tiết Hạo nắm chặt tay, sảng khoái!

Sắc mặt Trương hoàng hậu đen như mực nước.

Bà ở địa vị cao mười mấy năm, khác ở lưng bà bàn tán hai câu cũng giấu giấu giếm giếm.

Nay, một gã thô lỗ trực tiếp mắng mặt, còn dùng những lời lẽ quê mùa như , xé toạc tất cả tôn nghiêm của một Hoàng hậu như bà.

ngoài phẫn nộ, bà còn một nỗi sợ hãi mơ hồ, bởi vì những lời khiến bà nhớ hai mươi năm , khi còn là Hoàng hậu.

Cho nên bà ngược im lặng.

Lý thị giận dữ: "To gan! Dám mạo phạm Hoàng hậu nương nương!"

Trương Đại Tráng: "Ta đều là sự thật!"

Vạn Tuyên Đế bỏ qua những chi tiết quan trọng, hỏi: "Ngươi chứng minh là hậu nhân Trương gia?"

Trương Đại Tráng cởi bao đồ xuống, lấy một vật phẩm bằng sắt dài bằng một cánh tay, rộng hơn một chút, cong hình ngói, đó còn ít vết rỉ sét.

Hắn hai tay nâng vật đó lên quá đầu, : "Bệ hạ, đây chính là Đan thư thiết khoán trong nhà ty chức!"

"Năm đó Trương gia ba đời kinh, nay ty chức là đời thứ tư!"

Chu công công tiến lên, đừng thấy Trương Đại Tráng cầm vật vẻ nhẹ nhàng, thực tế nó nặng hơn tưởng tượng nhiều. Chu công công bê nó đến mặt Vạn Tuyên Đế.

Ngọc Cầm nhắm mắt , nàng từ góc độ của Dự Vương suy diễn tất cả các chi tiết – Dự Vương sớm dự đoán , Trương hoàng hậu sẽ lấy "Trương gia" !

Cho nên, Đan thư thiết khoán là thật.

Quả nhiên, Vạn Tuyên Đế vết khắc Đan thư thiết khoán, : " là do Thánh Tổ Hoàng đế ban."

Trương Đại Tráng quanh một vòng trong điện, giọng vang dội: "Đan thư thiết khoán của Trương gia ở đây, ngươi dám 'biển bức thượng sáp kê mao, toán thập yêu điểu'*."

*Dơi cắm lông gà lên , thì tính là loài chim gì: ví von kẻ mượn danh khác.

Lại mắng nữa, Trương hoàng hậu về phía Vạn Tuyên Đế, nhưng Vạn Tuyên Đế ý định đỡ cho bà.

, lúc điều Vạn Tuyên Đế cần nhất là Trương Đại Tráng phủ nhận phận của Trương hoàng hậu.

Chỉ cần Trương Đại Tráng, với tư cách là trong tộc, nhận Trương hoàng hậu là . Vậy thì hai mươi năm Vạn Tuyên Đế kinh, hề trái với tổ chế của Thánh Tổ.

Việc ông kế vị vẫn là chính thống, chứ lừa dối tiên đế, lừa dối thiên hạ.

Hiểu rõ điểm , Trương hoàng hậu chợt cảm thấy vai và chân mất hết sức lực, ngã trở ghế, động tác quá lớn, đến nỗi đầu phượng mũ phượng nghiêng.

Bà mệt . Bà quá nhiều chuyện cho Đông Cung, cuối cùng chẳng giữ gì.

Thấy Trương hoàng hậu còn cố gắng nữa, tim Ngọc Cầm chùng xuống. Sao thể như , chỉ trong chốc lát khiến nàng mất chỗ dựa!

Nàng là Quận chúa Đại Thịnh, một chuyện từ mười một năm dồn nàng chỗ chết?

Nàng quỳ vài bước: "Hoàng tổ phụ, thánh hiền, ai lầm. Đó là chuyện con mười một năm , con thể , hậu quả nghiêm trọng như ?"

Lý thị cũng hồn, vội : " , khi đó Ngọc Cầm còn nhỏ!"

Tiết Hạo mấy câu thô lỗ của Trương Đại Tráng cổ vũ, nhuệ khí cũng chẳng còn. Hắn chỉ Lý thị, trừng mắt : "Sao ngươi Bình An còn nhỏ?"

"Năm đó Bình An mới năm tuổi! Năm tuổi! Các ngươi nàng mất tích mười năm, ai đền bù mười năm cho nàng?"

Nói đến đây, Tiết Hạo chút nghẹn ngào. May mà tìm Bình An trở về, nếu cả đời tìm thì ?

Ngọc Cầm còn tranh cãi, Bùi Thuyên thản nhiên : "Người , đưa Ngọc Cầm ."

Sắc mặt Ngọc Cầm thoáng chốc lạnh lẽo. giờ phút , Trương hoàng hậu nhắm mắt, vẻ mặt như tro tàn, Lý thị kinh hoàng, Vạn Tuyên Đế cũng im lặng.

Hưng Hoa điện công đường, chuyện , lẽ ngay từ đầu kết luận.

Nàng nghĩ, cứ thế mà thua ?

Hai cung nhân tiến lên: "Quận chúa, thứ dân Bùi Uyển, mời."

Ngọc Cầm cắn răng, nàng đột nhiên giãy khỏi cung nhân, lao về phía cột trụ gần đó.

Đây là bước đường cùng, nếu nàng đ.â.m thương, phần lớn sẽ khơi dậy lòng trắc ẩn của Vạn Tuyên Đế, cần lập tức đến Chiếu ngục. Chỉ cần lập tức đến Chiếu ngục, nàng vẫn còn cơ hội.

Tuy nhiên, đợi nàng đ.â.m cột, một luồng sức mạnh kéo nàng trở , là Tiết Hạo và Trương Đại Tráng mỗi một bên túm lấy nàng!

Ngọc Cầm: "Buông !"

Sợ kinh động Vạn Tuyên Đế, Chu công công : "Đưa xuống."

Trương hoàng hậu và Lý thị bất lực.

Cho đến giờ khắc , Ngọc Cầm mới hoảng sợ. Nàng hình như thật sự thua , suy cho cùng là thua vì Tiết Bình An.

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiet-binh-an/chuong-68-nguoi-nha-ho-truong-tiep.html.]

Tiết Tĩnh An từ Lâm gia Trấn Viễn Hầu trở về Quốc công phủ, lúc gần chạng vạng, cơn sóng gió đầu độc lắng, trong phủ vẫn ma ma quản việc .

Tiết Tĩnh An đến gặp Phùng phu nhân , Phùng phu nhân thở dài: "Bình An ngủ."

Tiết Tĩnh An khó tránh khỏi tức giận: "Ngọc Cầm Quận chúa độc ác như !"

Phùng phu nhân: "May mà đều trúng độc, thuốc độc đó là gì, thật đáng sợ. Vương phủ thể để Bình An tiếp xúc với những thứ ?"

Tiết Tĩnh An: "Về Vương phủ chắc chắn sẽ cẩn thận hơn."

Vừa mới nhắc đến Vương phủ, Hổ Phách bẩm báo: "Thái thái, Vương gia và Nhị gia từ trong cung trở về."

Phùng phu nhân: "Như thế nào? Ngọc Cầm thì ?"

Hổ Phách cũng chắc chắn: "Hình như phạt nặng, Nhị gia cứ nháy một bên mắt với nô tỳ, chắc là nhiều chuyện ."

Phùng phu nhân tính cách Tiết Hạo hoạt bát, liền : " ."

Tiết Hãn và Phùng phu nhân ngoài đón, đúng lúc hoàng hôn buông xuống, dáng hình Bùi Thuyên phác họa thành bóng đen rõ ràng, giữa lông mày là một mảng trầm mặc, cảm xúc.

Còn Tiết Hạo ngũ quan loạn xạ, còn tưởng trúng độc.

Tiết Hãn trừng mắt với Tiết Hạo, bảo tạm thời thu liễm .

Liền Bùi Thuyên : "Ngọc Cầm thể gây họa nữa."

Phùng phu nhân thở phào nhẹ nhõm, Dự Vương nhất ngôn cửu đỉnh, như , Ngọc Cầm chắc chắn nhận trừng phạt thích đáng.

Bùi Thuyên liếc phía Phùng phu nhân.

Phùng phu nhân hiểu ý, : "Bình An... Vương phi và Tam cô nương trong nhà chiều nay cùng đá cầu, lâu tắm rửa, ngủ."

Bùi Thuyên "ừm" một tiếng, rũ mắt, : "Ngủ ở ?"

Phùng phu nhân ngẩn , bà để Bình An ở phủ một đêm, dù Vương phủ cũng gì cần thu dọn, nhưng Bùi Thuyên rõ ràng nàng cùng trở về.

Phùng phu nhân gọi Hổ Phách: "Đi gọi cô nương dậy ."

"Không cần," Bùi Thuyên , "Ta đón nàng."

...

Trong chính phòng của Xuân Hạnh Viện.

Đôi mắt đen láy của Bùi Thuyên lướt qua từng chi tiết trong phòng, nơi đây ngóc ngách đều dấu vết sinh hoạt của Bình An, diều treo tường, phong thư mở thư án, còn quyển sách xong nên gấp trang.

Khác hẳn với Tĩnh U Hiên.

Đi gian trong, một chiếc giường màn màu đỏ thắm, Bình An tháo hết trang sức, mái tóc đen dày chút rối do ngủ.

Gương mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng, mơ thấy gì mà hàng mày nàng cau .

Bùi Thuyên một hồi, đưa tay lên, đầu ngón tay khẽ chạm giữa hàng lông mày nàng.

...

Bình An mơ.

Nàng chỉ cảm thấy đang trong một khu rừng tối đen. Nàng lạnh nhưng bụng sôi ùng ục.

Có gì ăn ? Nàng xổm xuống, bới rễ cây, nhét miệng.

Rễ cây, giòn giòn, đăng đắng.

Đột nhiên, trong màn sương phía xuất hiện một hình cao lớn, nam tử trung niên thấy nàng, kinh ngạc: "Tiểu hài tử ở thế !"

"Ngươi mấy tuổi? Phụ mẫu ngươi tên gì? Ngươi từ đến?"

Tiểu Bình An chỉ nhét rễ cây miệng.

Trương Đức Phúc thở dài: "Thật đáng thương."

Ông đặt cái giỏ đựng rau dại đang đeo lưng xuống, chỉ dùng một tay nhấc bổng Bình An, nhẹ nhàng đặt trong giỏ.

Một tiểu nữ hài nhỏ xíu, co gối trong giỏ, đôi mắt tròn xoe như quả nho, dường như còn chuyện gì xảy , khẽ chớp một cái.

Trương Đức Phúc vác giỏ đựng Bình An lên, : "Đi thôi, về nhà ăn thịt!"

Sau đó, nàng đến một nơi ấm áp.

Chu thị tắm cho nàng rơi nước mắt: "Hài tử nhỏ như , kẻ thất đức nào để con bé đói đến da bọc xương thế ?"

"Đây là gì, vết bớt? Giống như hai chữ Bình An... Có con tên là Bình An ?"

Tiểu Bình An phản ứng gì lớn.

Nàng khát nước, len lén cúi đầu, uống một ngụm nước tắm.

Chu thị nhịn : "Sau gọi là nương, nhất định sẽ cho con ăn ngon, để con đói bữa nào nữa."

...

Bình An cảm thấy đang ai đó cõng lưng giống như khi xưa. Trương Đức Phúc đặt nàng trong giỏ, cõng xuống núi.

"Phụ ..." Nàng khẽ gọi một tiếng.

Dần dần, chóp mũi nàng ngửi thấy một mùi hương lành lạnh, làn hương từ từ kéo nàng khỏi ký ức nửa tỉnh nửa mơ.

Bình An mở mắt , mắt là hàng mi dài và khuôn mặt nghiêng tuấn tú của Vương gia. Nàng đang tấm lưng rộng của , là đang cõng nàng.

Nàng theo bản năng ôm chặt lấy cổ Bùi Thuyên, má áp thái dương .

Ấm áp, khi nàng áp sát dễ chịu.

Phát hiện nàng tỉnh, giọng Bùi Thuyên trầm thấp: "Sắp đến ."

Bình An quanh, thì ở trong Vương phủ, nhưng con đường hình như đến Tĩnh U Hiên.

Bùi Thuyên hỏi: "Vừa gọi phụ , là Tiết Hãn?"

Bình An "ừm" một tiếng lắc đầu. Tiết Hãn cũng là phụ của nàng nhưng nàng gọi Tiết Hãn.

Nhớ Bùi Thuyên thấy lắc đầu, nàng lười giải thích, chỉ thêm một câu: "Không ừm."

Bùi Thuyên: "..."

Hắn dường như khẽ , Bình An chắc vì nàng cũng biểu cảm của . nàng đang áp sát , cho nên thể cảm nhận lưng khẽ rung lên.

Bùi Thuyên hỏi: "Muốn gặp dưỡng phụ dưỡng mẫu ở Hoàn Nam?"

Bình An ghé sát tai , khẽ : "Muốn."

Mọi đều , hôm nay mặt gặp nhưng còn một gặp.

Đột nhiên, bước chân Bùi Thuyên khựng , : "Nàng kìa."

Bình An ngẩng đầu lên.

Màn đêm m.ô.n.g lung, bên ngoài thư phòng của Vương phủ, Trương Đại Tráng nhảy lên, vẫy vẫy tay: "Tiểu !"

Phía Trương Đại Tráng là Trương Đức Phúc và Chu thị.

Loading...