TIẾT BÌNH AN - Chương 73: Rất Dễ Dỗ Dành

Cập nhật lúc: 2025-07-17 02:48:04
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người thường "gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái", Phùng phu nhân toát lên vẻ hoạt bát mà những phụ nhân trung niên khác , tiếng vô cùng sảng khoái.

Niềm vui của bà hôm nay, nguyên nhân đầu tiên, là yến tiệc sinh thần của Bình An.

Năm ngoái Bình An về kinh lỡ sinh thần, mỗi nghĩ đến việc bỏ lỡ mười một sinh thần của Bình An, Phùng phu nhân tiếc hận khôn nguôi.

Năm nay sinh thần, Bình An xuất giá, đợi Phùng phu nhân gì, Vương phủ bày tư thế tổ chức long trọng, thể thấy Dự Vương coi trọng Bình An đến nhường nào.

Tuy rằng một , sẽ ngấm ngầm chua chát đây chỉ là hình thức, chắc Dự Vương thật sự coi trọng Vương phi. nếu nam tử ngay cả hình thức cũng thì những chuyện khác cũng đừng bàn đến nữa.

Nguyên nhân thứ hai khiến bà vui mừng chính là việc Tiết gia cắt đứt với Đông Cung và Phượng Nghi cung. Tần lão phu nhân quanh năm lánh đời đến dự tiệc sinh thần của Bình An.

Đây thật sự là một chuyện vô cùng vẻ vang cho Bình An!

Thứ ba, yến tiệc lớn như , Dự Vương phủ đón Nguyên thái phi xuất cung. Nguyên thái phi sai nhắn với Phùng phu nhân, hai chất nhi của bà gần đây kinh, sẽ đến dự tiệc sinh thần.

Phùng phu nhân xong liền hiểu ý. Mặc dù ban đầu hẹn tháng sáu, bây giờ mới tháng ba Nguyên Tịch trở , nhưng để đám tiểu bối sớm gặp mặt cũng là chuyện .

Lỡ như thích hợp, bà cũng thể tìm đối tượng khác cho Tiết Thường An.

Đương nhiên, nhất là cái "lỡ như" , thể gả Tam cô nương cho nhà đẻ của Nguyên thái phi, Phùng phu nhân sẽ bớt một gánh nặng, tất nhiên sẽ nhẹ nhõm hơn.

Trước cửa Dự Vương phủ, bởi vì Tần lão phu nhân đến, quản sự Lưu công công đích đón dẫn đường đến tận Bích Ngọc Thanh Hà trong phủ. Sau đó mời bà lên thượng tọa, ngang hàng với Vương phi và Nguyên thái phi.

Bình An hôm nay vận một y phục đỏ thẫm thêu kim ngân, mái tóc như thác đổ búi cao, búi tóc mây cài nghiêng trâm điểm thúy bằng ngọc bích. Nàng đoan trang ở vị trí chủ tọa, da trắng nõn nà, mày mắt thanh tú diễm lệ, đôi môi đỏ mọng đầy đặn.

Khác với hậu thế, bởi vì thuốc nhuộm đắt đỏ, màu sắc diễm lệ, thường tưởng tượng tiên tử với xiêm y rực rỡ sắc màu, chứ tiên tử mặc đồ trắng.

Bình An khí độ đặc biệt. Nàng trang điểm càng đậm càng toát lên vẻ thoát tục phiêu diêu, tự một vẻ tiên khí, khiến đến gần dám khinh suất, sợ mạo phạm quý nhân.

Phùng phu nhân Bình An một lúc, vốn đang cao hứng chợt thấy bâng khuâng, chỉ sợ mẫu nữ các nàng...

Lại thấy Bình An , từ từ chớp mắt hai cái, lộ vài phần ngây thơ.

Phùng phu nhân: "..."

Bình An giờ là Vương Phi, lẽ là Hoàng Hậu nhưng vẫn luôn là nữ nhi của bà! Phùng phu nhân cao hứng trở .

Khai tiệc, Bình An chọn một vở tuồng, đó để Tần lão phu nhân chọn.

Gánh hát diễn một nửa, các vị phu nhân câu nệ, bắt đầu .

Tần lão phu nhân tiên gặp Chu thị, hai hàn huyên vài câu, bà gọi Phùng phu nhân tới, giới thiệu: "Đây chính là chủ mẫu hiện tại của Trương gia, Chu phu nhân."

Phùng phu nhân: "Thì là Chu phu nhân, thất kính, xin chiếu cố."

Chu thị: "Không dám, dám."

Hai đột nhiên gặp mặt, lời khách khí, bởi vì một mẫu của Bình An, một là dưỡng mẫu của Bình An, đối với đối phương, tâm tình của họ đều phức tạp, khó hết bằng lời.

Đây cũng là lý do vì đây hai chủ động gặp mặt.

Chu thị ở kinh thành đến hôm nay là vì sinh thần của Bình An.

Trước bà định sinh thần của Bình An tháng sáu, ngày nhặt nàng. Người ở quê câu nệ như , bình thường đón sinh thần cũng chỉ thêm hai quả trứng gà. ngày đó, Chu thị sẽ hấp cho Bình An một nồi bánh ngọt.

Chu thị nhớ , : "Bình An thích ăn bánh ngọt, năm nào cũng cho nó một ít."

Phùng phu nhân: "Đồ ngọt nào cũng thích, canh ngọt, chè ngọt, cơm ngọt cũng thích."

Chu thị: " quá ngọt, nha đầu kén ăn."

Phùng phu nhân đáp: "Không sợ con bé kén ăn. Cho dù nó ăn thứ thích, cũng lãng phí, cùng lắm là ăn chậm một chút. Ăn no cũng ăn, đứa nhỏ ."

Chu thị vỗ tay: " , ban đầu ngày nào cũng để mắt đến nó, sợ nó ăn no quá mà sinh bệnh."

Phùng phu nhân: "! Khiến yêu lo lắng! Phải , mẫu ?"

Câu cuối cùng hỏi Tần lão phu nhân. Tần lão phu nhân mày mắt lạnh lùng: "Ừm."

Lão thái thái vẫn nghiêm nghị như khi, xem hứng thú chuyện.

Phùng phu nhân ngượng ngùng, cũng trách hôm nay quá cao hứng, quên mất tính tình của Tần lão phu nhân vốn như .

May mắn Chu thị : "Con bé ngủ cũng ngoan."

Phùng phu nhân: ", ngủ!"

Thế là, Chu thị kể chuyện Bình An trong sáu năm , Phùng phu nhân kể chuyện Bình An khi còn nhỏ và năm nay, hai ngăn cách như trong tưởng tượng.

Bên cạnh, Tần lão phu nhân tuy đang xem hát nhưng đầy tai lời của Phùng thị và Chu thị. Không từ lúc nào, lão nhân gia uống một chén và ăn ba miếng bánh ngọt.

Tuyết Chi châm cho Tần lão phu nhân, khẽ nhắc nhở: "Lão thái thái, lát nữa còn món chính, thể ăn thêm nữa."

Tần lão phu nhân: "Khụ."

...

Ăn tiệc xong, một lát , Lưu công công đến bên cạnh Nguyên thái phi, ghé tai nhỏ.

Nguyên Thái Phi gật đầu, với Phùng phu nhân: "Chất nhi đến Vương phủ, chi bằng đến Dục Văn Các gặp mặt một chút."

Với tư cách là thì nên gặp mặt, Phùng phu nhân và Chu thị đang chuyện dở, lưu luyến rời. Bà bảo Chu thị cứ ăn cơm, ở đây còn Tần lão phu nhân, bà thể yên tâm mà .

Bình An cũng dậy theo, Thải Chi gọi Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An. Bọn họ cùng đến Dục Văn Các bên cạnh.

Dục Văn Các cách Bích Ngọc Thanh Hà gần, xây dựng ngay xung quanh Thanh Hà, cá chép gấm trong sông vẫy đuôi, ngoài đình cây chuối xanh biếc, tiếng hát hí khúc văng vẳng, cảnh xuân tươi .

Trong đình ngoài, Nguyên thái phi và Phùng phu nhân xuống trò chuyện.

Bình An cũng xuống. Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An thì hai bên Bình An.

Tiết Thường An rảnh tay, liền đưa cho Bình An một chiếc khăn tay thêu hình bướm, : "Muội tự thêu đấy, thế nào?"

Bình An nâng khăn tay lên ngắm nghía ánh sáng, bươm bướm khăn màu sắc khác , sống động như thật, thực sự . Nếu so với túi thơm thêu bằng chỉ vàng của Tiết Tĩnh An đúng là khó phân cao thấp.

Nàng chút cảm thán: "Thật là ."

Tiết Thường An: "Tặng cho tỷ."

Trong mắt Bình An lộ ý : "Đa tạ ."

Tiết Thường An liếc Tiết Tĩnh An, đắc ý: "So với tay nghề của Đại tỷ tỷ, tay nghề của cũng kém."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiet-binh-an/chuong-73-rat-de-do-danh.html.]

Tiết Tĩnh An như : "Khó trách Tam còn nhớ chuyện mấy tháng , so tài kim chỉ với , tốn nhiều công sức ?"

Tiết Thường An: "Tỷ cũng chỉ thôi."

Hai ngấm ngầm so kè, chỉ thấy Bình An đặt khăn tay xuống, cầm một quả quýt vàng óng bàn, ngón tay nàng búng nhẹ chia hai phần đều .

Nàng đưa một nửa cho Tiết Tĩnh An, đưa nửa còn cho Tiết Thường An, đôi mắt trong veo qua hai , một tiếng: "Ăn quýt ."

Tiết Tĩnh An nhận lấy quýt. Tiết Thường An so sánh một chút, cảm thấy phần của lớn hơn, lúc mới cầm lấy.

Các nàng thiếu miếng quýt nhưng Bình An sợ các nàng cãi , cho nên mới bóc cho các nàng.

Thế là, hai yên lặng ăn quýt.

Phùng phu nhân sớm để ý đến lời của các nàng, liền : "Con ngoan, nương cũng ăn một chút."

Bình An chọn một quả quýt, chia hai nửa. Phùng phu nhân một nửa, nửa còn nàng đưa cho Nguyên thái phi.

Nguyên thái phi nhận quýt của Bình An mới ngẩn , hỏi nàng: "Con ăn ?"

Bình An chỉ quýt bàn: "Còn nhiều."

Nguyên thái phi , Tiết gia khác hẳn những thế gia khác, cách đối nhân xử thế riêng, nhưng ngờ, lúc còn là ngoài nữa.

Thật , đối với khách khứa đưa nửa quả quýt đương nhiên là thất lễ, nhưng đối với nhà đó là một sự thiết tự nhiên.

Đã bao nhiêu năm , Nguyên thái phi còn chia sẻ hoa quả với khác? Bà nhớ rõ nữa, chỉ nhớ những dịp lễ tết khi bà mười mấy tuổi, cả nhà quây quần bên lò sưởi mới chia quýt để ăn.

Không vì thiếu quýt mà là hương vị chua ngọt , hai ba ăn trò chuyện, thoải mái vô cùng.

Trong lòng bà khẽ thở dài.

Bên ngoài Dục Văn Các, Bùi Thuyên thu hết cảnh đáy mắt, khẽ cụp mắt xuống. Lưu công công đang chờ ở ngoài, thấy Vương gia hiệu, liền thông báo: "Vương gia giá đáo."

Ăn hết nửa quả quýt, ngoại trừ Nguyên thái phi và Bình An, những khác đều dậy.

Chỉ thấy Dự vương hình cao lớn, khí độ lạnh lùng. Hắn bước trong các , hành lễ với Nguyên thái phi, gọi Phùng phu nhân một tiếng: "Nhạc mẫu."

Đây là thứ hai Bùi Thuyên gọi như , Phùng phu nhân vẫn quen, luôn cảm thấy xứng, chỉ thể gượng gật đầu.

Bùi Thuyên đến, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An liền nhường chỗ cho Phùng phu nhân.

Bùi Thuyên thì xuống bên cạnh Bình An.

Hai khác cũng theo tiến các, một là nam tử trẻ tuổi, ba phần giống Nguyên thái phi, đương nhiên tướng mạo hề tầm thường, còn là một thiếu niên nhỏ tuổi.

Hai quỳ xuống dập đầu với Nguyên thái phi: "Bái kiến cô mẫu."

Hai đều tướng mạo giống bào của Nguyên thái phi. Nguyên gia căn cơ ở Tây Bắc, Nguyên thái phi hai mươi năm gặp nhà. Bà cố nén rơi lệ, chỉ : "Tốt, , lên cả ."

Rồi bà với Phùng phu nhân: "Đây là đại chất nhi Nguyên Tịch của , còn đây là tiểu chất nhi Nguyên Trúc."

Người là Nguyên Tịch hồi kinh hơn mười ngày , là Nguyên Trúc, ruột của Nguyên Tịch.

Nguyên Trúc mới mười ba tuổi, tuổi nhỏ nhất, bối phận thấp nhất, khi dập đầu với Nguyên thái phi xong hướng về Bùi Thuyên và Bình An dập đầu.

Về phận, hai vị là Vương gia và Vương phi. Về tình, hai vị là biểu ca và biểu tẩu của .

Dập đầu xong, Nguyên Trúc ngẩng đầu lên, rõ dung mạo của Bình An liền ngẩn .

Bùi Thuyên chằm chằm Nguyên Trúc, đôi mày nhíu .

Nguyên Trúc vội vàng cúi đầu xuống. Hắn hiểu chuyện, thể chằm chằm nữ nhi gia. đầu tiên thấy xinh như , thực sự kinh ngạc, chút thất thố.

Lần đầu tiên gặp từ xa đến, địa vị cao, luôn tặng quà.

Thải Chi chọn quà xong, Bình An chọn từ trong đó một con d.a.o găm nhỏ chuôi ngà voi, một dải tua kiếm bạch ngọc hồng, lượt tặng cho Nguyên Tịch và Nguyên Trúc.

Trước Bình An là nhận quà, giờ cũng đến lượt nàng tặng quà.

Nàng chút mới lạ, thấy Nguyên Trúc còn nhỏ tuổi, liền hỏi: "Còn gì nữa ?"

Nguyên Trúc ánh mắt của Bùi Thuyên, liếc thấy quả quýt bàn, vàng óng bắt mắt. Người thường "Nam quýt bắc chi", quýt ở kinh thành đều vận chuyển từ phương Nam đến, loại trái cây ở Tây Bắc dễ tìm thấy.

Nhớ khi bước phòng ngửi thấy mùi quýt thoang thoảng, Nguyên Trúc : "Muốn một quả quýt."

Bình An hào phóng cầm lấy một quả quýt, đặt tay Nguyên Trúc, giọng dịu dàng: "Cho ."

Ánh mắt Bùi Thuyên theo quả quýt trong tay Nguyên Trúc rơi xuống khuôn mặt .

Ánh mắt lạnh lẽo nơi đáy mắt tựa như một mũi tên lạnh rời khỏi dây cung, đ.â.m thẳng .

Nguyên Trúc cúi đầu càng thấp hơn, chút lắp bắp: "Đa... Đa tạ Vương phi nương nương."

Sau khi nhận mặt thích xong, Nguyên Tịch và Nguyên Trúc lâu. Khi hai lui xuống, Nguyên Trúc thậm chí còn cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo thấu xương vẫn còn bám theo .

Vừa khỏi Dục Văn Các, lau mồ hôi tay, hỏi trưởng: "Đại ca, đắc tội với Vương gia ?"

Hôm nay là đầu tiên Nguyên Tịch và Nguyên Trúc gặp Dự Vương gia. Nguyên Tịch dù cũng lớn hơn Nguyên Trúc, liếc mắt liền , Vương gia cực kỳ thích khác Vương phi, dù chỉ là một cái liếc mắt.

Nguyên Tịch : "Đệ nhận khiến Vương gia vui. Vương phi hỏi còn gì nữa, thể cần ?"

Nguyên Trúc nâng một quả quýt: "Đệ nên lời..."

Vương phi thấy tuổi còn nhỏ, tặng chút gì đó cho , ai thể từ chối Vương phi bụng xinh như chứ.

Hắn cảm thấy nếu từ chối, Vương phi chỉ cần lộ một chút thất vọng, Vương gia càng hảo cảm với .

Còn bằng hiện tại, ít nhất cũng lấy một quả quýt.

Chuyện đến nước , Nguyên Trúc ngược hỏi Nguyên Tịch: "Đại ca thấy Tiết gia Tam cô nương thế nào?"

Nguyên Tịch nhớ dáng vẻ của Tiết Thường An. , là một " quen" nhưng dường như Tiết Thường An nhận .

Hắn bất giác một tiếng: "Rất , hài lòng."

Hai đang khỏi Dục Văn Các, đối diện là một đôi mẫu nữ xa lạ. Bốn đối mặt, hai Nguyên gia nghiêng nhường đường cho họ qua.

Nguyên Trúc hỏi Nguyên Tịch: "Đó là ai ? Cũng là thích của Vương gia ?"

Nguyên Tịch: "Đâu nhiều thích như , hẳn là đến góp vui thôi."

...

Loading...