TIẾT BÌNH AN - Chương 81: Tình Phụ Tử (tiếp)
Cập nhật lúc: 2025-07-18 00:14:02
Lượt xem: 92
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
May , để phòng trường hợp Vạn Tuyên Đế đổi món, trong hộp đồ ăn chuẩn sẵn vài bộ bát đũa sạch sẽ.
Ngọc Tuệ còn đang do dự, Bình An đến vị trí đối diện Vạn Tuyên Đế vén váy xuống.
Hành động suýt chút nữa khiến Ngọc Tuệ ngây ngẩn cả . Nàng đối với tổ phụ còn dám tùy tiện như , thế mà nha đầu ngốc nghếch Tiết gia , hề tỏ sợ sệt chút nào?
Vạn Tuyên Đế đầu ban cơm nhưng cũng thấy ai tự tại như Bình An.
Ông tuy kinh ngạc nhưng hề khó chịu, liếc Ngọc Tuệ với Chu công công: "Lấy thêm một cái ghế."
Ngọc Tuệ liền xuống ghế.
Chẳng mấy chốc, Chu công công lượt bưng các món ăn đặt lên bàn. Món ăn nhiều nhưng món chính chỉ một bát cháo nấm hương tôm nõn. Ngự trù ở gần chỗ Cấm vệ quân, tiện thêm hai bát nữa, sợ gây thêm nghi ngờ.
Vạn Tuyên Đế tuy cho dọn cơm nhưng vẫn khẩu vị, bèn : "Cho Dự Vương phi."
Chu công công đặt bát cháo đến mặt Bình An. Bình An lấy một nửa đưa cho Ngọc Tuệ, hành động khiến Vạn Tuyên Đế nàng thêm một cái.
Nhìn kỹ, nàng ăn một miếng cháo một miếng thức ăn, ăn xong gắp, má phồng lên, nhai nhanh chậm, ăn ngon lành.
Vạn Tuyên Đế nhớ tới Dự Vương khi còn nhỏ, ba bốn tuổi, tự ôm cái bát to ngang mặt, im lặng ăn.
Giống như đúc.
Dần dần, trong bụng Vạn Tuyên Đế cũng cảm thấy đói.
Ông với Chu công công: "Thêm một bộ bát đũa."
Chu công công mừng rỡ, ông còn tưởng hôm nay Bệ hạ sẽ ăn cơm. Tuy nhiên, Vạn Tuyên Đế cầm đũa lên nhưng chỉ ăn hai miếng thức ăn đặt đũa xuống.
Bình An ăn im lặng, đột nhiên ánh mắt trong trẻo của nàng về phía Vạn Tuyên Đế.
Vạn Tuyên Đế nghi hoặc: "Sao , chuyện ?"
Bình An nuốt thức ăn xuống, chậm rãi : "Bệ hạ ăn ít quá."
Ngọc Tuệ cắn đầu đũa, kinh ngạc Bình An. Nàng là tôn nữ, còn từng chuyện với Hoàng tổ phụ như , cái , quá phận !
Vạn Tuyên Đế cũng chút kinh ngạc nhưng nhanh cảm xúc vượt qua sự kinh ngạc, ký ức ùa về mãnh liệt.
Không giống như Ngọc Tuệ sinh ở trong cung, thời niên thiếu, thanh niên thậm chí là trung niên của Vạn Tuyên Đế đều sống ở nông thôn. Khi đó Trung Ninh Thái hậu, cũng chính là mẫu của ông, thường cằn nhằn bảo ông ăn nhiều một chút, bởi vì vụ mùa xuống ruộng việc.
Ngoài mặt, ông là Vương gia, vài mẫu ruộng , một năm nhận mười lượng bổng lộc. phụ ham mê cờ b.ạ.c mất sớm, trong nhà nợ nần chồng chất, thậm chí nuôi nổi tá điền, cho nên ông xuống ruộng.
Khổ cực thì khổ cực, cũng lúc cãi vã. Tuy nhiên, đêm giao thừa hằng năm cả nhà quây quần bên bếp lửa, uống rượu đón năm mới.
Nay Trung Ninh Thái hậu qua đời mười mấy năm, chuyện năm xưa như cách một đời .
Hôm nay cũng là đêm giao thừa, Vạn Tuyên Đế mất nhiều thời gian, mới đè nén nỗi chua xót trong lòng. Ông khẽ gật đầu, : "Trẫm nên ăn nhiều một chút."
Bình An chỉ món cà tím sốt tương: "Món ngon."
Người già răng , thích hợp ăn món , tổ mẫu ở nhà cũng thích.
Thấy Vạn Tuyên Đế gì, Chu công công vội vàng gắp một đũa cà tím bỏ bát Vạn Tuyên Đế.
Vạn Tuyên Đế từ từ ăn.
Ngọc Tuệ ăn từng muỗng cháo một, trong lòng cảm thấy bùi ngùi khó tả. Hôm nay nàng mới , thì còn thể bảo Hoàng tổ phụ ăn nhiều một chút.
Nàng suy nghĩ kỹ , tất cả trong Đông cung từng những lời như , một câu cũng .
Ăn xong, Vạn Tuyên Đế ăn lượng thức ăn bằng một nắm tay.
Chu công công đương nhiên vui mừng. Tuy Vạn Tuyên Đế ăn nhiều như ngày nhưng ít nhất chịu ăn, chịu ăn tức là nỗi u uất trong lòng tiêu tan ba phần.
Hiện tại đối với Vạn Tuyên Đế mà , quan trọng nhất là gắng gượng, gắng gượng đến khi sự việc xuất hiện chuyển biến.
Sau bữa ăn, dâng lên ba chén, Chu công công cẩn thận để Cấm vệ quân phát hiện.
Bình An và Ngọc Tuệ ăn no, ở trong Hưng Hoa điện ấm áp sáng sủa, hai đều cảm thấy buồn ngủ. Đặc biệt là Ngọc Tuệ, nàng căng thẳng suốt cả một ngày .
Tinh thần thả lỏng, cơn buồn ngủ liền ập đến.
Vạn Tuyên Đế khi ăn cơm xong bàn gỗ lim. Ông xưa nay luôn cần chính, sợ rằng chỗ nào sẽ để tiếng , vì khi tâm trạng khá hơn một chút liền phê duyệt tấu chương.
Ngọc Tuệ dám ngủ thật. Nàng thấy một bàn cờ vây bàn, dùng khuỷu tay huých Bình An: "Chơi cờ vây ."
Bình An: "Ta ."
Ngọc Tuệ chút kinh ngạc: "Ngươi ? Ta ngươi chơi cờ mà."
Bình An suy nghĩ một lát : "Là cờ tướng."
Ngọc Tuệ: "Cờ tướng? Đó là gì?"
"Khụ."
Phía , Vạn Tuyên Đế ho khan một tiếng, khiến hai đều im lặng. ngay đó, Vạn Tuyên Đế : "Dự Vương phi chơi cờ tướng?"
Vạn Tuyên Đế một bộ cờ tướng. Trước ở đầu làng, ông thắng một ông lão, đó "cướp" luôn bộ cờ của .
Sau lên kinh, ông thề dốc lòng trị quốc, tuyệt đối ham chơi lười , đồ chơi gì cũng mang theo nhưng chỉ mang theo mỗi bộ cờ tướng . Hiện tại bộ cờ tướng đó đang đặt trong Đa Bảo các ở Hưng Hoa điện.
Chu công công lấy cờ tướng , quân cờ vết nứt, bàn cờ bằng giấy cũ đến ngả vàng, cẩn thận mở mới rách.
Người chơi cờ là Ngọc Tuệ và Bình An, mà là Vạn Tuyên Đế và Bình An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tiet-binh-an/chuong-81-tinh-phu-tu-tiep.html.]
Vạn Tuyên Đế quân cờ, ánh mắt lộ vẻ hoài niệm, : "Ngươi ."
Bình An nhường nhịn, một nước Mã.
Vạn Tuyên Đế mười mấy năm chơi cờ tướng, kỹ thuật còn quen thuộc, chỉ thể suy nghĩ.
Bình An cẩn thận, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng căng thẳng, giống như đang bảo vệ lãnh thổ của . Vạn Tuyên Đế cũng kém cạnh, lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Ngọc Tuệ và Chu công công bên cạnh quan sát. Vạn Tuyên Đế hiếm khi bỏ tấu chương xuống để chơi cờ khiến bọn họ kinh ngạc.
Tuy bọn họ hiểu nhưng quân cờ bàn của hai bên dần dần giảm , thể thấy đang gay cấn.
Bỗng nhiên, Bình An di chuyển hai quân "Pháo", khóa chặt quân "Tướng" của Vạn Tuyên Đế.
Bình An: "Thần thắng ."
Chu công công lau mồ hôi, Ngọc Tuệ cũng lẩm bẩm, Dự Vương phi thật thà như dám thắng cả Hoàng đế.
Tuy nhiên, Vạn Tuyên Đế tức giận mà sửng sốt, ngây một lát mới : "Nước cờ cuối cùng gọi là gì?"
Bình An : "Pháo sát."
Vạn Tuyên Đế: "...Là Dự Vương dạy ngươi ?"
Bình An gật đầu.
Trong khoảnh khắc, khóe mắt lão Hoàng đế thấp thoáng ánh nước. Đó là một loại cảm xúc thể kìm nén, kinh ngạc, vui mừng, hóa thành bi thương.
Ông nhắm mắt , giọng nặng nề hỏi Bình An: "Hài tử , gì với ngươi ?"
Bình An cẩn thận nhớ một chút, : "Không ."
Không những lời , Vạn Tuyên Đế khó tránh khỏi thất vọng. đây mới là tính cách của Dự Vương, thể thấy Dự Vương phi là một đứa trẻ thật thà, sẽ bịa chuyện lừa gạt ông.
Sau khi bình cảm xúc, đôi mắt vẩn đục của lão Hoàng đế về phía tấm bình phong trong điện.
Ông cho dẹp tấm bình phong , vì các triều thần Hưng Hoa điện thấy ông từng yêu thương Dự Vương đến thế nào.
Ông chứng minh Tiên đế chọn ông kế vị trong đông các tông thất là sai.
Sau , Thái tử lén bỏ độc thức ăn của Dự Vương. Ông tuy giận dữ nhưng vẫn bao che cho Thái tử, trong lòng ông mơ hồ cảm thấy với Dự Vương.
Về , ông cũng phân biệt , đối với Dự Vương rốt cuộc là cho thiên hạ bản là một Hoàng đế phụ lòng Tiên đế, là để bù đắp cho những việc của Thái tử.
Chỉ rằng, ông tận tâm dạy dỗ , thấy trưởng thành, cảm thấy thành tựu của bậc phụ mẫu.
Loại cảm giác thành tựu , ông từng Thái tử.
mười hai năm , khi Thái tử hạ độc Dự Vương, lúc Dự Vương hiểu chuyện mà ông vẫn bao che cho Thái tử.
"Tình phụ tử" vốn huyết thống ràng buộc, đến đây là hết.
Thế nhân thường , luận việc chứ luận tâm. Ông tự an ủi , ít nhất ông với Tiên đế, ông bồi dưỡng Dự Vương thành tài.
Cho đến giờ phút ông mới nhận , sâu trong đáy lòng ông vẫn coi đứa trẻ là nhi tử.
Đáng tiếc, một bước sai, cả đời sai.
Vạn Tuyên Đế vuốt ve quân "Tướng" bàn cờ, thở dài một tiếng: "Trẫm tuy là nhân quân*." bại bởi chữ nhân.
*Nhân quân: Vị vua lòng nhân ái, cai trị đất nước bằng đức độ, thương dân như con.
Không thể cố chấp với cái nhân vô dụng nữa.
Bỗng nhiên, giọng của ông mang theo sự uy nghiêm của bậc đế vương, : "Chu Hiếu Toàn, chuẩn giấy bút và ngọc tỷ."
Chu công công : "Vâng."
Thánh chỉ vốn nên do Hàn Lâm viện chấp bút nhưng lúc còn cách nào khác. Vạn Tuyên Đế đích cầm bút, xuống những dòng chữ. Chu công công bên cạnh rõ ràng:
"Trẫm thừa vận Tiên đế trị vì Đại Thịnh hơn hai mươi năm, nay nhi tử của Tiên đế, hoàng của trẫm là Dự Vương Bùi Thuyên, hùng tài đại lược, lòng mang chí lớn, phẩm chất cao quý, tất thể kế thừa đại thống, nay cho kế vị trẫm, tức Hoàng đế vị."
Chu công công kinh hãi. Bệ hạ hạ chiếu bỏ qua Thái tử, lệnh Dự Vương kế vị, như mới là danh chính ngôn thuận.
Lần , Thái tử còn đường nào để xoay chuyển tình thế!
...
Ngoài cổng thành Thịnh Kinh.
Ánh trăng mờ nhạt, sương giá phủ đầy mặt đất, thở hóa thành sương mù.
Lính canh cổng rét run xoa xoa tay, đột nhiên, quan đạo phía xa, một đội kỵ binh như quỷ mị bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt. Bọn họ đến gần cổng thành.
Cổng thành đóng giờ dậu, lính canh cổng là của phe cánh Hà gia. Vừa thấy tình huống liền , Dự Vương về sớm hơn dự kiến nhiều ngày như ?
Hắn vội vàng giơ tay lên định gõ chuông báo tin nhưng trong đêm tối một mũi tên phá tan cơn gió lạnh, "phập" một tiếng cắm tim .
Hắn "rầm" một tiếng ngã xuống đất.
Theo hướng mũi tên bay tới, trong màn đêm, nam tử thu cung tên , cúi lưng ngựa, giục ngựa phi nhanh.
Hắn mặc nhuyễn giáp màu đen, lông mày rậm như vẽ, đôi mắt đen láy sâu thẳm u ám, đôi môi mỏng mím chặt, lộ một tia sát khí kinh .
---
Bình An: Ăn uống no nê, còn chơi cờ tướng, thỏa mãn cả vật chất lẫn tinh thần. [Mắt lấp lánh ánh ]
Những còn : Đây là cung biến đó!